Đáng quý nhất trên đời này, là lãng tử quay đầu.Nhị gia nhà ta quần áo lụa là, toàn bộ thành Hàng Châu đều biết. Nhị gia nhà ta tài năng không có, nhân phẩm thì khỏi phải bàn. Nhị gia thích nhất là trêu chọc con gái nhà lành, ham vui háo sắc.
Thanh danh của Nhị gia trong thành thối nát là thế, nhưng bù lại, hắn có vẻ ngoài rất ưa nhìn, đôi mắt long lanh suốt ngày lấp lánh, lúc phẩy quạt dạo quanh luôn có các cô nương đỏ mặt nhìn theo. Nhưng rồi tai ương ập xuống, Nhị gia không còn là Nhị gia ngày trước nữa, hắn tàn, tàn nghiêm trọng.
Dương phủ có một nha hoàn tên là Tiểu Khỉ, cô nương này quá xấu, dáng thì thấp, mặt thì tròn, mắt nhỏ tay thô, cho nên mới được phân vào viện của Nhị gia với đầy nha hoàn xinh đẹp. Nàng trở thành nơi để Nhị gia trút giận, khi đánh, khi tát, buồn buồn cũng tới đạp nàng hai cái. Cô nương ấy rất chăm chỉ, làm lụng hết công việc trong phủ viện, chăm chỉ đến mức, khi Dương phủ suy tàn, hạ nhân đi hết, đến cả gia quyến trong nhà cũng tìm họ hàng nhờ vả, nàng vẫn không chịu rời đi. Có người hỏi nàng Nhị gia có ân với nàng sao, nàng liền cười ha hả, đừng nói là ân, hai người không kết thù đã là tốt rồi. Liệu mối ân tình của họ sẽ ra sao?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.