Nhị gia nhà ta là một hoàn khố [1], toàn bộ thành Hàng Châu đều biết điều này.
[1]: kẻ áo quần lụa là, chỉ biết ăn chơi phá phách.
Dương gia mở cửa hàng tơ lụa lớn nhấtnước, giàu nức một phương, trong phủ có hai công tử. Đại gia Dương NhấtPhương, khi nhắc tới ai cũng giơ thẳng ngón cái[2]. Đó là thần đồng giỏi nhất của thành Hàng Châu, học giỏi, thi đỗ tiến sĩ, hơn nữa Dương NhấtPhương tướng mạo thanh tú, mặt mày tuấn lãng, cho nên khi lão gia ra cửa xã giao hay làm gì cũng đều thích dẫn theo hắn.
[2]: hành động biểu đạt ý khen ngợi, tán thưởng.
Lúc rảnh hắn thường vẽ tranh, ngâm thơ, ở trong ngôi nhà buôn đầy hơi tiền như vậy quả thực chính là một cành mai mùa xuân, vô cùng cao quý.
Mà Nhị gia Dương Nhất Kỳ, nhắc tới cũnglà một nhân vật – dù sao thì kẻ mà làm cho người khác nghe xong tên liền nhíu mày cũng không nhiều lắm.
Nhị gia nhỏ hơn Đại gia một tuổi, nhưng đầu óc nhân phẩm lại kém không phải chỉ một tẹo mà thôi.
Người ta thường nói ba tuổi đã thấy già,lúc Nhị gia ba tuổi, Dương phủ mở tiệc tất niên, bàn tiệc náo nhiệt cảcon phố dài, mời gánh hát nổi tiếng nhất kinh thành đến phủ diễn híkhúc. Lúc đó, đào kép đang diễn dang dở trên đài liền hét to một tiếng,mọi người nhìn lên, thì phát hiện một người chui ra dưới váy nàng –không sai, đó chính là Nhị gia của chúng ta.
Thế là ngày đó, gần như người toàn thànhđều biết, Dương gia Nhị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-gia-nha-ta/2314660/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.