Ta không đi, ta cũng không biết rốt cuộc tại sao mình còn không đi.
Có lẽ là bởi vì ngày đó khi ta hỏi về Nhị gia, phu nhân đã rơi nước mắt.
Sau đó, toàn bộ người trong viện đều đisạch sẽ, không chỉ hạ nhân, ngay cả gia quyến cũng đều trở về nhà cũ đểnương nhờ thân thích, phu nhân cũng mang theo các vị tiểu thư rời đi,trước khi đi còn nói với ta, bảo ta hãy trông nom viện cẩn thận, mấyngày nữa có lẽ Nhị gia sẽ trở về.
Nhưng mà Đại gia lại không đi.
Hắn nói Dương gia mà lão gia để lại không thể cứ như vậy mà sụp đổ, hắn nói phu nhân cứ trở về nhà mẹ đẻ trước,sau này sẽ đón bà ấy trở về.
Cá nhân ta cảm thấy, những lời này chỉ thuần túy là để làm phu nhân vui mà thôi.
Hạ nhân trong viện chỉ còn lại ba người,ta, Phùng bà, còn có một người làm trong viện Đại gia, ngay cả thê tửcủa Đại gia cũng đi rồi.
Người làm kia gọi là Nguyên Sinh, có mộtngày khi đang làm việc hắn hỏi ta vì sao ở lại, ta không đáp, ngược lạihỏi hắn vì sao. Hắn nói Đại gia có ân với hắn, hắn không thể vong ân phụ nghĩa, sau đó hắn lại hỏi ta, có phải là vì Nhị gia có ân với ta, chonên ta mới ở lại không.
Lúc đó ta liền cười ha hả.
Đừng nói là có ân, Dương Nhị gia với ta, không có thù đã là may lắm rồi.
Nhưng ta không có nói như vậy, bởi nóixong còn phải tốn công sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-gia-nha-ta/2314658/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.