

"Đau chưa đủ sâu, chớ vội gọi là khổ tu. Bẩn chưa thấu xương, đừng mong cầu sạch sẽ."
Thiên địa bất nhân, coi vạn vật như chó rơm. Trần Mặc, một thiếu niên què quặt, sống lay lắt dưới đáy xã hội bằng nghề hái thuốc và ăn đồ thừa. Hắn không có linh căn thượng thừa, không có gia thế hiển hách, cũng chẳng có lão gia gia trong nhẫn thần. Thứ duy nhất hắn có là một cuốn nhật ký viết trên da người của một kẻ điên chết đói, và một tấm lệnh bài đưa hắn vào cửa tử: Huyết Tế - NHẤT BÁCH LINH BÁT
Người ta tu tiên hấp thu linh khí thiên địa, cầu trường sinh bất lão. Hắn tu tiên nuốt độc, ăn xác thối, dầm mình trong bùn lầy, biến cơ thể thành cái "thùng rác" dung nạp mọi thứ ô trọc nhất thế gian. Hắn không muốn làm anh hùng, hắn chỉ muốn sống. Nhưng khi thiên đạo không dung thứ cho kẻ thấp hèn, hắn buộc phải dùng chính thân xác dơ bẩn này để lấp đầy thiên đạo.
"Dĩ thân vi lô, nạp tẫn ô trọc. Nhất tâm nghịch thiên, cầu đạo trường sinh."
Ở đây không có hào quang nhân vật chính. Trần Mặc chỉ là một con gián đúng nghĩa. Hắn bị đánh đập, bị sỉ nhục, bị dồn vào Loạn Táng Cương làm vật tế. Để tồn tại, hắn phải ăn chuột sống, ngủ trong quan tài, hít thở chướng khí thay cơm. Công pháp của hắn là tà môn: Biến cơ thể thành bãi rác để lọc khí. Mỗi bước tiến bộ đều đổi bằng một lần lột da thay máu, đau đớn thấu tâm can.
Thế giới trong truyện tàn khốc và thực tế: Chính phái ngụy quân tử, Ma phái tàn độc thực dụng. Nhân vật chính không phải thánh nhân, nhưng cũng không phải kẻ sát nhân điên loạn. Hắn là một "Quân tử trong vũng bùn" – giữ cái đầu lạnh và trái tim nóng để đi lên từ con số âm.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.