Chương 1: Sầu bi phong tuyết
Tháng Chạp, Đại Yến quốc.
Gió bấc không rít gào, nó rên rỉ. Tiếng rên rỉ u uất len lỏi qua những khe đá nứt toác của đỉnh Sầu Bi, nghe như tiếng oan hồn của những phu hái thuốc bỏ mạng đang đòi người thế chỗ.
Nơi đây không có màu xanh, chỉ có màu xám của đá và màu trắng chết chóc của tuyết đọng ngàn năm. Cái lạnh ở đây không đơn thuần là nhiệt độ thấp, nó là một thứ kịch độc vô hình, từ từ gặm nhấm lớp da thịt mỏng manh, đông cứng máu huyết, biến con người thành những tảng băng di động trước khi kịp nhận ra mình đã chết.
Trên vách đá dựng đứng phía Bắc, nơi mà ngay cả loài sơn dương gan dạ nhất cũng chùn bước, có một chấm đen nhỏ bé đang run rẩy bám trụ.
Trần Mặc, mười sáu tuổi.
Hắn không giống một thiếu niên đang tuổi tráng niên. Thân hình gầy gò, co rút lại trong lớp áo bông rách nát lộ ra những mảng bông xám xịt. Đôi bàn tay trần trụi bám vào đá lạnh đã không còn ra hình thù của tay người. Mười đầu ngón tay sưng tấy, tím bầm như những củ gừng già bị dập nát. Những vết nứt nẻ chằng chịt rỉ máu, nhưng máu vừa trào ra khỏi miệng vết thương đã lập tức bị hàn khí đóng băng lại thành những vệt đỏ sẫm, cứng ngắc như đá.
Hắn đang tìm cái chết? Không, hắn đang tìm sự sống.
Mục tiêu của hắn là một đóa hoa nhỏ xíu, màu trắng đục như nước gạo, mọc cheo leo trong một kẽ nứt phủ đầy băng đen phía trên đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tam-nghich-thien/5194470/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.