Ba ngày sau khi ngã gục tại ranh giới, Trần Mặc tỉnh lại.
Cái lạnh thấu xương của sương đêm và tiếng nước nhỏ tong tong từ trần hang đá đánh thức hắn. Hắn mở mắt chậm rãi, toàn thân cứng đờ như khúc gỗ mục nằm dưới tuyết lâu năm.
Cơn sốt cao đã qua đi, để lại một cơ thể rỗng tuếch, nhẹ bẫng như sắp bay theo gió. Nhưng cơn đói thì không. Nó cồn cào âm ỉ, dai dẳng, như có bàn tay vô hình bóp chặt dạ dày, vặn xoắn từng hồi.
Hắn nhìn xuống tay mình. Lớp da bị chướng khí ăn mòn đã đóng vảy xám xịt, dày cộm, sần sùi. Vùng da chết lan rộng hơn, từ bắp tay lên vai, lên cổ. Nửa khuôn mặt bên trái tê dại hoàn toàn, mí mắt sụp xuống nặng trĩu, cơ miệng méo xệch khiến hắn nói chuyện cũng lơ lớ.
Hắn thử sờ vào vùng da ấy. Không cảm giác. Như sờ vào da người khác.
“Vẫn sống.”
Hắn thì thào, giọng khàn đặc vì cổ họng khô rát. Phế tạng vẫn đau râm ran mỗi khi hít sâu, nhưng cảm giác muốn nôn ra máu đen đã hết. Cái thứ hỗn loạn kỳ quái trong bụng dưới hắn đã lặng lẽ làm việc suốt ba ngày mê man, lọc bớt tử khí loãng từ không khí, biến nó thành chút năng lượng cầm hơi yếu ớt.
Nhưng giờ, năng lượng ấy đã cạn kiệt. Hắn cần ăn. Thực sự ăn.
Trần Mặc chống tay xuống nền đá lạnh, chậm rãi bò ra khỏi hốc đá kín đáo. Hắn nằm rạp xuống đất, thu mình sau một bụi gai khô khẳng khiu, đôi mắt đen láy tĩnh lặng quét qua màn sương vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tam-nghich-thien/5194474/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.