CHƯƠNG 7: THỐI CỐT CHI ĐAU
Trần Mặc nằm im trong vũng bùn lầy suốt đêm dài, không dám cựa quậy.
Tiếng vỗ cánh của lũ Thi Nha đã xa dần, hòa vào màn sương vàng ố, nhưng mùi máu từ cái xác gã điên phía sau vẫn nồng nặc, quyện với mùi bùn thối và dịch trâu. Chỉ cần một tiếng động lạ, lũ quạ sẽ quay lại, hoặc thứ gì đó đáng sợ hơn sẽ đánh hơi tới.
Hắn chỉ nằm đó, để lớp bùn lạnh ngấm sâu hơn vào da thịt, che lấp mùi máu trên vết thương mới. Cái lạnh ấy không phải từ gió tuyết bên ngoài, mà lạnh từ đầm lầy, lạnh từ bên trong cơ thể hắn đang yếu đi từng khắc một.
Hắn không ngủ sâu. Mắt mở hé, nhìn sương trôi lờ đờ phía trên. Nghe gió rít qua rừng cây khô. Thỉnh thoảng có tiếng gầm gừ xa xăm của Thi Khuyển vọng lại, khiến hắn nín thở, tim đập chậm lại như muốn ngừng hẳn.
Hắn đã học được từ con chuột hôm trước: kẻ sống lâu nhất là kẻ biết nằm im, biết hòa mình vào tử địa, trở thành một phần của nó, không khác gì bùn đất hay xương trắng nằm rải rác.
Khi sương vàng chuyển màu nhạt hơn – dấu hiệu trời sáng ở Loạn Táng Cương – hắn mới chậm rãi cựa mình.
Lớp bùn khô đóng vảy trên người nứt ra từng mảng lớn, rơi xuống đất như da rắn lột. Cơ thể hắn cứng đờ, khớp xương kêu rắc rắc khô khốc mỗi lần cử động như khúc gỗ mục nát.
Hắn bò lên bờ, lết từng bước nặng nề, chân cà nhắc vì vết thương cũ tái phát, tay trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tam-nghich-thien/5194476/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.