Kiếp trước, cậu yêu Nguyên Nhược Ngữ. Nhược Ngữ sống, cậu sống, Nhược Ngữ chết, cậu chết. Cậu dành cả đời mình cho một người duy nhất là Nguyên Nhược Ngữ. Kiếp này, không ngờ cậu lại trở thành Nguyên Nhược Ngữ. Phải chăng do chịu quá nhiều tổn thương mà ở nơi xa lạ này, cậu không còn tin vào cái gì gọi là tình yêu. Tình yêu chẳng qua cũng chỉ là một thứ tình cảm khiến cho con người ta đau khổ, trái tim rỉ máu. Tình yêu như vậy tốt nhất là không cần phải để ý tới. Thà là không yêu còn hơn phải chịu những đắng cay.
Căn bản cậu không thể hiểu tình yêu là gì. Nguyên Nhược Ngữ cậu chỉ biết rằng thứ mà cậu cần là sự ấm áp mà những người xung quanh mang lại cho cậu mà thôi. Cậu không muốn yêu, cũng không cần yêu, đối với cậu tình yêu là gánh nặng, không nhất thiết phải vác nặng trên vai. Tại sao phải cố gắng tìm kiếm một tình yêu để làm gì khi mà yêu nhau chỉ toàn khiến nhau đau khổ?
Nhưng chính cậu không thể ngờ, bản thân mình lại thấy ấm áp bao vây, trói chặt lấy cậu, khiến cậu nếm đủ loại độc dược ngọt ngào đến từ những vệ tinh xung quanh mình. Bọn hắn thật là biết cách làm cậu vui, khiến cậu không thể nào dứt ra nổi. Khiến bản thân cậu khổ sở thế này, thật là nghiệt duyên.