“Nương nương! Nương nương! Hoàng Thượng, nương nương sắp sinh!” Một thái giám tiến lên kinh hô.
“……”
“Hoàng Thượng!”
“Mang nàng xuống.” Lý Hồng Huyên vẫn đăm đăm hướng thẳng Hàn Tử Ngâm, không hề để ý đến vị phi tử của mình đang vật vã dưới đất.
“Hoàng Thượng… Cẩm nhi… đau quá…” Cẩm phi ôm bụng kêu rên.
Đột nhiên nhớ ra chuyện gì, hắn cúi đầu nhìn nàng hỏi: “Chuyện này ngươi nghe ai nói?”
“Hoàng Thượng…” Nàng mở lớn mắt, không thể tin được, vì sao con người này… Vì sao hề không quan tâm đến hài tử trong bụng nàng? Đó là nhi tử của hắn a.
“Nói!”
“… Là Cẩm nhi vô tình… nghe được… nghe được… từ Hoàng hậu nương nương…”
Lý Hồng Huyên lạnh lùng đối hạ nhân ra lệnh: “Gọi ngự y, đem nàng lui.” Rồi quay sang bên thái giám tổng quản, nhỏ giọng: “Giữ hài tử, không cần người.”
Lập tức một nhóm người xuất hiện nhanh chóng dìu Cẩm phi đi.
“…Dạ!”
……
Hiện tại ở Túy Cúc hiên chỉ còn Nguyên Nhược Ngữ, Hàn Tử Ngâm cùng Lý Hồng Huyên lưu lại
Tất cả đều im lặng, không ai mở miệng lấy một chữ. Ngoài tường một trận huyên náo nhưng nơi đây lại thập phần yên tĩnh. Cuối cùng, chờ những âm thanh huyên náo xa dần, Hàn Tử Ngâm cố gắng đứng dậy. Lý Hồng Huyên muốn đỡ lấy nhưng bị hắn vung tay từ chối.
Nhược Ngữ lại gần giúp hắn trở về phòng. Phía sau truyền đến thanh âm bi ai, “Tử Ngâm… Rốt cuộc ngươi có yêu ta không?”
“……”
“Từ đầu tới cuối…Ngươi có yêu ta không?”
Hàn Tử Ngâm bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt tràn ngập hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-nhuoc-ngu/1341891/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.