“Tiểu tử! Trông xương cốt ngươi tốt lắm. Sao? Hứng thú không?” Dáng người hơi thấp bé nọ là đệ đệ của đại sư phó, cũng chính là lão già biến thái trộm y phục ni cô, gọi Lê Tích. Hai người tuy thân huynh đệ nhưng tính cách thì hoàn toàn không giống nhau. Lão già khoa tay múa chân một hồi, kêu thủ thế luyện võ rồi bừng bừng khí thế nhìn Tiêu Nam, vui vẻ hỏi : “Thế nào? Đến thử?” 
Thiếu niên rời tầm mắt khỏi Nhược Ngữ, vẫn nụ cười tựa ngọc xuân phong hướng lão biến thái đáp: “Ta. Không. Muốn” 
Nhược Ngữ khó hiểu nhìn Tiêu Nam, bỗng nhiên nhận ra kỳ thực con người hiền lành tối vô sát thương lực thân cận mình mới là người không nên dây vào a. 
“Ha ha, có gì nói sau đi!” Lão già đột ngột xuất cước, Tiêu Nam nhanh nhẹn tránh đòn, thái độ bắt đầu khẩn trương. Ai ngờ còn chưa phản ứng lập tức hắn đã lăn quay ra đất, căn bản không hề nhận thức được động tác của đối phương. 
Nhược Ngữ cũng kinh ngạc. 
Lão biến thái toe toét khoa trương : “Ô ô u là đùa ngươi thôi a” 
Tiêu Nam im lặng nhìn bộ dạng lão già song ánh mắt hắn lại toát lên vẻ bất phục. 
Một lần nữa Nhược Ngữ lại có điểm kinh ngạc, trừ bỏ Xuân Phong Vạn Lý, rất hiếm khi hắn được nhìn thấy phản ứng như vậy từ Tiêu Nam. Thật bất ngờ… 
“Sao? Tiểu tử? Không cam lòng a?” Lão già thêm đà càng cười khoa trương, thần tình đắc vô vô cùng, “Đến a! Đến a! Chúng ta đánh một hồi!” 
… Thiếu niên đứng dậy phủi bụi bẩn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-nhuoc-ngu/1341896/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.