Ngoài cửa là một nam tử khoảng chừng 18 tuổi, cả người đầy máu. Nguyên Nhược Ngữ cẩn thận dìu nam tử về phòng nghỉ rồi trở lại bên đại sư phó, phát hiện mọi người đều đang nhíu mày nghiêm trọng, không khí trong phòng vô cùng căng thẳng. 
“Làm sao vậy?” Nhược Ngữ đến gần Tiêu Nam, “Xảy ra chuyện gì?” 
“… Đại sư phó trúng Diệt Sinh.” 
Diệt Sinh? Chẳng phải đó là thiên hạ đệ nhất độc dược? Chẳng phải không có thuốc gải sao? 
“Thế phải làm sao bây giờ?” Nhược Ngữ suốt ruột hỏi. 
Năm năm qua, không thể phủ nhận rằng hắn đã quen có bọn họ ở bên, coi bọn họ như người nhà của mình mà hiện tại tử thần lại muốn mang một trong số đó đi. Hắn phải làm sao đây? 
“Trên giang hồ đồn Diệt Sinhkhông có thuốc chữa nhưng kỳ thực vẫn có cách…” Nhị sư phó nói. 
“Cách gì?” 
“Sư huynh đã ăn mật dược của bổn môn, tạm thời có thể ngăn chặn độc tính. Về phần thuốc giải, lão phu muốn đích thân đi tìm… Một là Thiên Sơn Tuyết Liên, một là Hắc Thục Đan. Trong khoảng thời gian này, sư huynh phải bế quan tu dưỡng để chặn không cho độc phát tác. Ta sẽ cố gắng sớm quay lại.” Dứt lời, Nhị sư phó bắt đầu thu thập hành trang. 
“Nhị sư phó, một mình ngươi tìm hai loại thuốc giải như vậy thật sự rất khó khăn, hơn nữa sẽ mất nhiều thời gian, ta sợ Đại sư phó không chờ nổi. Chi bằng ta với ngươi, mỗi người đi một đường. Ngươi tìm Thiên Sơn Tuyết Liên, ta tìm Hắc Thục Đan.” Tiêu Nam bỗng nhiên lên tiếng. 
“Ngươi? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-nhuoc-ngu/1341899/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.