Nước chảy vô tình, hoa rơi hữu ý, mạch tương tư, ai thấu hiểu? Chốn hồng trần, hà tất phải yêu? Hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tan. Nhân sinh như kịch, người tan kịch tàn. Kịch đã tàn, người đã tan, còn ai ở lại? Hay chỉ là trái tim nhuốm máu, một sự bi thương đến khôn cùng?
Cô yêu anh, yêu rất nhiều, thậm chí còn coi anh là cả sinh mệnh. Nhưng cô đổi lại được gì đây? Anh hờ hững, vô tâm. Anh lạt nhạt, chán ghét. Vậy vì cớ gì mà anh lại lấy cô? Ha ha, vì cô...giống cô ấy! Cô mãi mãi cũng chỉ là người thế thân mà thôi! Cô là cô, cô hoàn toàn không phải cô ấy! Nhưng trong mắt của anh, cô dường như đã chết mất rồi, chỉ còn duy nhất bóng hình của cô ấy tồn tại. Cô...lẽ ra không nên xuất hiện trong cuộc đời của anh. Cô...lẽ ra chỉ được phép âm thầm dõi theo bóng dáng anh ở phía xa. Cô thật ngu ngốc, thật vô dụng, không thể khiến cho anh yêu cô. Trước giờ, sự quan tâm của anh, cũng chỉ là dành cho một người thay thế người phụ nữ anh yêu! Cô muốn giải thoát khỏi sự bế tắc này. Cô...cô nhất định sẽ không yêu anh nữa! Yêu làm gì để rồi phải đau? Kết thúc là điều tốt nhất cần làm...
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.