Khả Ái gắt gao ôm chặt thắt lưng anh, dường như sợ nếu nới lỏng anh sẽ biến mất. Cô không muốn ngủ, cô sợ khi sáng mai thức giậy mới biết nó chỉ là một giấc mơ.
Thừa Dật hiểu cô đang nghĩ gì, sống chung với nhau ba năm anh dường như hiểu được chút ít tâm tình của cô. Anh vuốt ve khuân mặt cô, giọng nói dịu dàng mà trước kia chưa từng có nhẹ nhàng an ủi cô.
" Khả Ái yên tâm ngủ đi, tất cả đều là thật, em không có mơ. Anh yêu em cũng là sự thật "
" Hix....hix...ừm " Khả Ái nghe anh nói lúc này mới có thể yên tâm nhắm mắt ngủ, khóc lóc cả buổi tối cô cũng mệt rồi. Vòng tay anh thật ấm áp, thật dễ chịu.
Buổi sáng sau khi thức dậy, bên cạnh cô đã không thấy bóng dáng của anh. Đôi chân trần trắng nõn chạy quanh phòng tìm anh, nhà tắm, ban công đều không có. Điều cô sợ cũng đã sảy ra, tất cả mọi chuyện ngày hôm qua thực sự đều là mơ. Khả Ái vẫn đứng bên ngoài ban công thất thần nhìn bầu trời trong xanh, bỗng một vòng tay ấm áp ôm lấy cô từ đằng sau. Mùi hương quen thuộc này lại một lần nữa bao quanh cô, cô giật mình hoàn hồn trở về với thực tại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thay-the-thanh-ngoc/1851180/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.