Vừa đến cửa Cửu Trọng Thiên, đập vào mắt hắn đã là một mảnh náo nhiệt ngập trời. Nhìn dòng người chật ních sặc sỡ đủ màu phía trước, hắn nhếch mép, phỏng chừng chúng tiên khắp ngũ giới đều đã được mời đến. Bởi vì lúc đầu hắn ở Vũ Linh quá nhàn rỗi, lại mơ hồ cảm nhận thấy có điều không bình thường nên mới quyết định cùng Trà lần nữa xuất môn, tự mình đến xem. Trà Âm đi cùng hắn mà lúc nào cũng nhíu mày, ngày hội Bách Hoa từ bao giờ lại trở thành một cái chợ vỡ thế này? Hắn cho rằng, thần tiên trên trời sống yên bình quá lâu, liền mắc phải một căn bệnh, đó là bệnh hưởng thụ.
Trà Âm càng nhìn càng không thuận mắt cảnh người đến người đi phía trước, liền khó chịu phất tay áo rời đi. Hắn không còn cách nào, chỉ đành xoay người đi theo. Nơi này là một khuôn viên lớn có nhiều khúc quanh được lát đá. Trước và sau là hồ sen rộng, xung quanh đầy những phiến đá và thạch sơn nhỏ nhấp nhô. Bên dưới núi đá lại là nhiều loài hoa đặc biệt đủ màu, tỏa ra tiên khí nhàn nhạt. Hắn cùng nàng, thư thả đi dạo bộ, hưởng thụ theo cách riêng. Tâm tư mỗi người cũng theo suy nghĩ riêng. Hắn chợt thấy Trà Âm bỗng dưng sao đẹp quá, hắn thất thần ngắm nàng đến mê mẩn...