" Vị Túc!" Trà Âm trầm giọng.
Vị Túc mị mị híp mắt cười, bước lên một bước, tà áo đỏ tươi bay nhè nhẹ, trông cực kì quyến rũ mê người.
" Được Thượng thần nhớ đến, ta cảm thấy thật hãnh diện." Hắn nói.
Ta giễu cợt nói, " Ngươi không ẩn dật trồng hoa trong cung lại chạy ra đây làm gì?"
Hắn liếc nhìn Trà Âm, thâm ý cong khóe mắt, giọng thanh sảng: " Đáng lẽ vẫn đang trồng hoa, lại nghe phía này ầm ỹ nên mới chạy đến xem, không ngờ..." Hắn dừng một lát, lại tiếp, " Không ngờ lại bắt gặp Thượng thần đang dạy dỗ người khác."
Vị Túc phá lên cười, tiếc nuối nói: " Có điều, thủ đoạn có vẻ quá ác độc rồi. Cô ta dù gì cũng là công chúa, bị trừng phạt như vậy, nửa đời sau biết giấu mặt vào đâu?"
" Điện Thiên Linh vẫn còn trống, lão thân giúp ngươi chuẩn bị." Trà Âm lạnh giọng nói, trừng mắt nhìn hắn.
Vị Túc vừa nghe liền cười khan lắc đầu, phất phất tay, nhanh chóng chuyển đề tài.
Hắn nhìn thẳng vào ta, thong thả nói: " Đế cơ đã lâu không xuất môn, có muốn đến chỗ ta nhấp thử một ngụm trà?"
Ta gật đầu đáp ứng.
Môi hắn cong lên, đôi mắt híp lại làm đoá hoa U Linh nơi khóe mắt hơi hơi chuyển động, như sắp nở rộ, đẹp kinh diễm một hồi.
Ta tự nhận bản thân đã không còn mấy hứng thú với sắc tục, gần như đã đạt đến trình độ tâm tình thanh tĩnh. Nhưng khi nhìn đến sắc mặt này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-du-thien-ha/3047650/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.