Hai mắt Thường Quân mở lớn, tựa như kinh ngạc, sau đó dấy lên một chút kích động mơ hồ. Hắn nở một nụ cười: "Nàng quả thật là Tử Vân." Giọng điệu hắn nồng đậm vui mừng, kích động bước lên một bước.
Nhất thời, tất cả đều như hóa đá, hít thở không thông. Hôm nay bọn họ, quả thật đã gặp đủ chấn kinh rồi. Đầu tiên là Vị Túc, tiếp đó là Trà Âm, hiện tại là Tử Vân...
Ta âm thầm cười lạnh, nhướn mi: "Thượng tiên kích động như thế, là có ý gì?" Là kinh ngạc khi gặp cố nhân, hay căm hận khi thấy kẻ thù? Hẳn là cái thứ hai đi?
Gió lạnh lướt qua, không khí dường như ngưng trọng. Ta cười như không cười nhìn hắn, lại thong thả nhấp một ngụm trà, mi mắt run run.
Hắn chợt cứng người, cũng không bước thêm nữa, dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta, môi mấp máy không thốt nên lời: "Ta..."
Ta thờ ơ xoay chén trà trong tay, nhìn Thường Quân, chậm rãi cất lời: "Nàng chỉ có một chút bốc đồng, dọa như thế hẳn đã đủ rồi, không nên truy cứu làm gì." Ngước mắt nhìn Nhị công chúa Tây Hải, "Nên nhớ, không phải ai ngươi cũng có thể kêu ngạo."
Ta phủi áo đứng lên, cười nhạt: "Ta còn có việc." Khách khí nói với Thường Quân một câu: "Hình tượng của ta trong lòng Thượng tiên, e là quá cao rồi."
Không phải ta nhân từ, cũng không phải vì câu nói kia của Thường Quân mà bỏ qua, mà vì, nàng ta chẳng qua cũng chỉ là tiểu hài tử. Tiểu hài tử được nuông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-du-thien-ha/3047656/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.