Bạn đang đọc truyện Mộng Chồng Mộng của tác giả Tịch Bát Gia Tử. Lưu Manh cũng không phải là lưu manh, nhưng mọi người đều kêu hắn như vậy, hắn liền trở thành Lưu Manh.
Nhà hắn nghèo, cha mẹ đều đi làm ở nơi khác nên chỉ có bà nội một mình chăm sóc hắn. Bà nội tuổi cũng đã lớn, mỗi ngày chỉ lo việc ăn uống của hắn, cũng không có sức lực để giám sát việc học của hắn, cả ngày chỉ đều nói chuyện với hủ tro cốt của bạn già.
Lưu Manh bị giáo viên vài lần chỉ vào mũi mắng "Có cha mẹ sinh, không có cha mẹ nuôi" về sau cũng không muốn học nữa. Đọc sách cũng vô dụng, con mọt sách dù sao cũng sẽ bị người khác ghét bỏ, hắn rất kinh thường tên bốn mắt trong lớp mình. Rõ ràng ăn mặc quần áo xộc xệch luộm thuộm, đã thế còn mang theo cặp mắt kính dày cộm, có một lần hắn giấu cặp mắt kính kia đi, giờ nghỉ trưa tên bốn mắt đó không tìm thấy mắt kính cho nên cậu ta không thể phân biệt được giáo viên trước mặt là giáo viên toán hay ngữ văn. Nhưng một lúc sau thì hắn liền bị bắt được bởi vì trong lớp chỉ có hắn cười to nhất.
Nếu yêu thích thể loại trọng sinh, bạn đừng bỏ lỡ Cô Vợ Trọng Sinh hay Tiền Kiếp Làm Thiếp Hậu Kiếp Làm Thê.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.