Edit by Kiera
Bố mẹ hai bên sau khi ăn xong thì lôi kéo bọn họ đi tản bộ trên bờ biển để tiêu thức ăn.
Khi Trần Đồng đi, Triệu Đình Ân ở sau lưng liền đuổi kịp.
Bố mẹ hai người đi ở phía trước, còn Trần Đồng cùng Triệu Đình Ân đi theo sau.
Để chân trần chìm vào hạt cát tinh mịn lại mềm như bông trên bờ cát, Triệu Đình Ân nhìn bóng dáng Trần Đồng phía trước, gió thổi bay tà áo sơ mi của hắn, cô nhìn chằm chằm vào đuôi áo, cùng bên tai là tiếng sóng biển nhấp nhô, lặp lại liên hồi nghe hoài không chán.
Đương nhiên, cũng nhìn không hề chán.
Bỗng nhiên cô lại cảm thấy cuộc sống như vậy thật tốt, hắn sống rất tốt, tuỳ tiện mà sống một cuộc sống tuyệt vời. Hắn xuất sắc, thành tích ưu tú, gia đình giàu có mỹ mãn, mọi mặt đều hơn hẳn kiếp trước.
Thật may mắn khi hắn không có hồi ức đời trước.
Gian khổ bi thảm thống khổ đủ loại, cô đều không muốn hắn phải trải qua một lần nữa.
Nhưng cô, lại mong đợi hắn có thể nhớ lại một chút gì đó.
Nhớ lại cô, nhớ lại tình yêu mãnh liệt nóng bỏng của bọn họ.
Quên đi, không nhớ rõ cũng được, chỉ cần cô nhớ rõ là được rồi.
Cô sẽ luôn đợi, đợi cho đến ngày mà hắn cũng yêu mình.
______
Sau khi Trần Đồng đi được một đoạn, thì phát hiện phía sau không có động tĩnh gì.
Quay đầu lại nhìn xem thì lại phát hiện Triệu Đình Ân đang nói chuyện phiếm với ngừoi nào đó ở phía sau.
Là một chàng trai.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chong-mong/1506037/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.