Edit by Kiera
Mối quan hệ của hắn và cô tựa như một dòng sông trong ngày đông giá rét, dưới lớp băng mỏng trong suốt yên tĩnh xinh đẹp là dòng nước chảy cuồn cuộn,
Có một ngày Trần Đồng đột nhiên hỏi Tô Mạnh: "Cậu có nghĩ mình giống con cóc không?"
Tô Mạnh cười đến mức thắt ruột, phi một tiếng vào microphone của điện thoại: "Cậu đang quay vô góc tường mà nói với mình, cậu là hoàng tử ếch sao?"
Trần Đồng nói: "Không phải."
Nghe được giọng điệu nghiêm túc lại bất đắt dĩ khiến Tô Mạnh cười càng lớn hơn.
Một lát sau, hắn lại hỏi Tô Mạnh: "Cậu cảm thấy con người của mình như thế nào?"
"Cậu sao vậy? Hoàng tử kiêu ngạo bắt đầu hoài nghi bản thân sao?"
"Không có, mình chỉ hỏi một chút." Trần Đồng nhìn về phía Triệu Đình Ân đang tưới hoa trong sân, váy Chiffon màu trắng, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, nhẹ nhàng đung đưa ở phía sau.
Ánh mặt trời dường như cũng ưu ái cho vẻ đẹp, đuôi tóc cùng làn váy đều được tô điểm bằng ánh sáng.
"Lớn lên rất tuấn tú, có tiền cũng rất hào phóng."
"Cậu nói... mình có xứng đôi với cô ấy không?" Trần Đồng nhìn chằm chằm bóng dáng của cô mà lẩm bẩm ra câu này, sau khi nói xong hắn mới đột nhiên phản ứng lại, không đợi Tô Mạnh ở bên kia lớn tiếng bát quái, hắn liền nhanh chóng ngắt điện thoại.
Triệu Đình Ân cũng vào lúc này xoay người lại, hắn thong thả ung dung chuyển động mắt.
Vòi sen trong tay Triệu Đình Ân không cầm chắc nên làm ướt đẫm đuôi váy của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chong-mong/1506041/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.