Khanh Kha tỉnh lại trong một gian phòng trống vắng, trước mắt là một mảng tối tăm, đờ đẫn vài giây, anh những tưởng mình như mất đi ánh sáng rồi, một lát sau, khi hàng mi chớp chớp khẽ cọ vào lớp vải, anh mới biết mình bị bịt mắt. Anh cảm giác cơ thể mình như đang vùi trên lớp đệm mềm mại, không có cảm giác vững chãi, anh thử cử động tay chân, liền phát hiện mình bị trói, thâm chí tay còn không thể giơ lên cao khỏi chiếc giường 10cm, chân càng không cần nói, bị trói chặt đến tê người, không hở ra chút khe nào.
Những tình huống kiểu này có thể chia làm hai loại: Một là làm đồ chơi tình dục, hai là bắt cóc. Dựa theo đống kim loại trên cổ tay cổ chân cùng những tiếng va chạm của xiềng xích bằng sắt có thể thấy, trang bị rất chỉn chu, hiển nhiên là loại thứ nhất. Vậy là có người trói anh. Vậy mà anh lại không hay biết gì. Dòng ký ức của anh dừng lại ở đoạn anh mơ màng ngủ trên xe của mình, một giây trước còn tựa trên người Bạch Cập tranh thủ ngủ bù, một giây sau tỉnh dậy đã thành bộ dạng này. Người hướng lên trên, mở rộng tứ chi, trói ở tư thế mất mặt khẽ liếc mắt liền thấy hết mọi thứ, kẻ này rốt cuộc thù hằn sâu đậm cỡ nào với anh?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.