Dịch: Tiểu Thanh Đình
Cái kẻ buổi trưa vẫn còn ở bệnh viện giờ lại xuất hiện trên giường của mình, Khanh Kha hơi giật mình, nhưng nghĩ tới đó là Bạch Cập, liền không thấy kỳ lạ nữa. Chẳng có gì hắn không dám làm.
Có điều cảnh tượng này hơi không bình thường.
Anh đứng cạnh tủ quần áo, tay vẫn còn giữ nắm xoay cửa, nhưng đã nhanh chóng giấu đi sự ngạc nhiên, ánh mắt liếc liếc rồi dừng lại trên giường.
Bạch Cập chỉ mặc một bộ đồ ngủ, giống với bộ ngày xưa hắn vẫn cho anh mặc, sau đó anh đã đem đốt trong thùng rác nhà Úc Kinh Mặc, dây xích được khoá chặt vào tay chân, tư thế hắn nằm trên giường cũng giống so với trước kia anh từng nằm.
Chỉ có duy nhất một điểm khác biệt, chính là đôi mắt anh bị che lại, còn Bạch Cập thì không.
Đôi mắt Bạch Cập vẫn luôn mở to, từ lúc anh mở cửa bước vào đôi mắt ấy cứ chăm chăm nhìn anh, ánh mắt sáng quắc, đầy sự chờ mong cũng không ít sợ hãi. Nhưng việc nghĩa chẳng ngại gian nan, hắn nguyện dâng hiến thân mình, trưng ra tư thái cực kì thành kính, chờ đợi phán quyết của anh.
Tình cảnh này, rất giống với cảnh mấy tháng trước, chỉ đổi vị trí người nằm trên giường và người đứng bên giường, nhưng tâm trạng quả có chút không giống.
“Khanh Khanh.” – Bạch Cập vặn vẹo thân, thấp thỏm gọi tên anh.
Khanh Kha đứng im, hỏi: “Em đang làm gì đây?”
Bạch Cập cựa quậy chân tay, lắp bắp trả lời: “Em… em muốn anh trở về như trước kia.”
“Vẫn còn trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-khong-che/1306128/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.