Khanh Kha rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc, đối với kiểu người như anh, mỉm cười che mắt đối phương tựa như một loại bản năng vậy. Như đeo thêm một lớp mặt nạ, che đậy toàn bộ cảm xúc thật, thăm dò đến mức có thể biểu lộ toàn bộ những gì đối phương muốn lên mặt mình. Anh rất giỏi dùng tài năng thiên bẩm này để đạt được mục đích.
Bên dưới đôi mắt, là khuôn miệng quyến rũ, lộ ra ý cười, tựa hồ đã bị Bạch Cập lấy lòng, không hề lộ ra chút trách móc nào, nhưng cái Bạch Cập không thấy, có lẽ chính là ánh mắt lạnh lẽo bất thường.
Anh thực sự tức giận rồi.
Anh đã nuôi Bạch Cập suốt 12 năm, nuôi hắn từ một con khỉ bẩn thỉu hôi thối thành một thanh niên tuấn tú bá đạo, tận tay chỉ dạy hắn cách đối nhân xử thế, rồi cùng nhau trưởng thành, chứ không phải để hắn trói mình đưa lên giường như vậy.
Nếu là bình thường, Bạch Cập sớm đã đánh hơi thấy mùi phong ba bão táp, nhưng hắn bây giờ đang chìm đắm trong hạnh phúc, tay chân thì đang độ hưng phấn mà não thì lại ngưng hoạt động, cơ bản đã không còn khả năng nhận ra thái độ của Khanh Kha.
Hắn bị giọng nói ấm áp của anh làm tan chảy, run rẩy đưa tay ra, người nhướn về trước, ngoan ngoãn tháo miếng vải đen xuống.
Miếng vải vừa rơi xuống, ánh sáng đến bất ngờ khiến mắt anh hơi nhói, Khanh Kha nheo mắt để thích nghi, mất vài phút mới mở ra, tuy có chút không quen, nhưng vẫn ngước lên, nhìn thẳng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-khong-che/203237/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.