Dịch: Tiểu Thanh Đình
Trước hôm Bạch Cập tìm đến chỗ Úc Kinh Mặc một ngày, anh đã lên máy bay tới nước M, lúc đầu Úc Kinh Mặc bị súng chĩa vào cũng là lúc anh vừa xuống máy bay. Mấy kẻ đi cạnh xách hành lý, anh mở điện thoại, vừa tới cửa ra sân bay liền nhận được điện thoại của Úc Kinh Mặc.
“Bạch Cập vừa tới tìm tôi.”
Khanh Kha đứng trước sảnh, nhiệt độ ở đây cũng tương đương trong nước, nhưng ngày đêm lại đảo lộn. Ở trong nước lẽ ra đang là ban ngày sáng sủa thì ở đây đã là màn đêm đen mịt. Anh mặc chiếc áo khoác mỏng, đứng trước đầu gió, khoé miệng hơi nhếch, cười nhạt, ánh đèn rọi góc nghiêng đẹp như tranh vẽ của anh. Hai ba tên tóc vàng da trắng đi qua anh vẫn ngoái lại nhìn, có vẻ như nơi đây người phương Đông không ít, nhưng đẹp đến mức này quả là hiếm thấy, khiến người ta không nhịn được mà mê mẩn ngắm nhìn.
“Tìm tới cậu rồi?” – Giọng điệu Khanh Kha bình thản, như thể không có gì xảy ra – “Nhanh vậy cơ à?”
Anh như có linh cảm gì đó, quay đầu lại nhìn, ánh mắt sắc bén như đao kiếm, mấy kẻ qua đường kia lập tức nhìn sang chỗ khác.
Bên Úc Kinh Mặc có chút ồn ào, có lẽ đang nói chuyện với ai đó, một lúc sau mới quay lại nói tiếp, giọng không vui lắm: “Giờ thì giỏi lắm rồi, còn dám lấy súng uy hiếp tôi, cái thứ không có lương tâm, hồi nhỏ còn là tôi cho nó kẹo, giờ thì dám đối xử với tôi vậy đấy.”
Thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-khong-che/203250/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.