Ngón tay trắng nõn nà túm chặt lấy đầu gối anh, anh ngước lên lại ngước xuống nhìn xem chủ nhân của ngón tay – Bạch Cập đang ở phía sau nhìn anh.
Da Bạch Cập rất trắng, đôi mắt to tròn, lúc nào nhìn cũng đầy vẻ ấm ức, con ngươi màu nâu nhạt chiếm phần lớn con mắt, lúc này ngước lên trông lấp lánh vô cùng, đáy mắt tràn ngập hình ảnh Khanh Kha.
Dưới khoé mi hắn là nốt ruồi lệ, không phải sinh ra đã có, chỉ là sau này hắn bắt chước mắt trái của Khanh Kha mới điểm thêm vào, đôi môi mỏng manh mà chúm chím như loài mèo, nhìn rất dịu dàng, mỗi khi kích động mũi sẽ ửng đỏ. Đây chính là vẻ ngoài rất vô hại của hắn.
Tư thế này của họ thật giống như lần đầu họ gặp mặt, chỉ là hồi đó tên nhãi kia nhào tới với bộ dạng lấm lét người đầy vết thương, ánh mắt kiên định, tuy run rẩy những vẫn gồng mình cất tiếng hỏi anh có thể thu nhận hắn hay không. Cậu bạn nhỏ mới tám tuổi đến nay đã 20, nhưng lại trở thành một thanh niên to gan lớn mật, hướng về “đũng quần” anh với vẻ mặt vô tội, còn dám gọi anh là “Khanh Khanh”.
Khanh Kha đè lên tay hắn, Bạch Cập không hề lúng túng, thuận tay vặn ngược lại, rồi nhất định không buông ra, cứ như vậy lắc lắc cánh tay Khanh Kha, giọng mềm nhũn gọi: “Khanh Khanh”.
Nếu là trước kia, hắn làm nũng như vậy, kẻ ưa nịnh Khanh Kha có thể sẽ xoa xoa mặt hắn, đồng ý với hắn một yêu cầu không quá đáng.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-khong-che/203239/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.