Mạn Đà La Dữ Anh Túc là một tiểu thuyết nổi bật thuộc thể loại đam mỹ, truyện ngược. Kể về một mối tình lãng mạn của hai nam nhân.
Chuyện liên quan tới Triển Chiêu trong sáu năm, một “đứa trẻ” 22 tuổi, thứ cậu ấy mất đi không chỉ có một quan điểm đúng hay sai, là còn là cả một thế giới quan có thể hy sinh chính mình để xây dựng, có thể nói đây chính là nơi bắt nguồn cho toàn bộ hành vi của cậu, cậu yêu tiểu Bạch, rất yêu, nhưng lại không thể vì hắn mà quay lưng với đức tin của mình, một khi lập trường cùng quan niệm của cậu sụp đổ, cậu lập tức cũng theo chân, không thể tồn tại. Mà trong sáu năm này, cậu không nhìn thấy hoặc là không thể tiếp nhận được chuyện tiểu Bạch liều mạng giúp cậu tạo nên quan điểm cùng cố chấp mới. Có thể hận sao? Chỉ có thể hận thế giới của cậu quá sức hắc bạch phân minh, hận yêu của cậu với tiểu Bạch vẫn không đủ, thứ được cậu ưu tiên vĩnh viễn vẫn là “chính nghĩa”.
Mà nói đến tiểu Bạch, hắn trong sáu năm vẫn luôn tỉnh táo, hắn nhìn Triển Chiêu giãy giụa thoát ra, tự chôn mình trong lưới, liều mạng muốn đem cậu kéo lên bờ, nhưng dốc hết sức lực thậm chí tự “phá hủy bản thân”, vẫn không cách nào giúp cậu giải thoát, chỉ còn lựa chọn cuối cùng, hắn chọn cách hận Triển Chiêu, hận cậu yêu hắn không đủ để đem mình thoát khỏi thế giới “thuần trắng” cố chấp ấy, nhưng lại càng không thể chịu được chuyện Triển Chiêu lạc lối ngày càng xa, cho nên hắn khổ nhất. Nếu nói tiểu Bạch đến cuối cùng giết Triển Chiêu là “tuyệt”, đến cuối cùng nói hắn “buông tay”, liệu có thể trách hắn không? Sáu năm hành hạ, giống như Ngô Huy nói, hắn làm sao có thể chịu đến bây giờ?