Mạn đà la màu trắng – hoa tình, dùng như rượu, khiến người ta bật cười, cũng có thể làm thuốc mê. Là đóa hoa chỉ nở trên trời, trắng mà mềm mại, người thấy hoa, tự trừ đi cái ác.
“Chậc chậc chậc chậc – chú năm, đây là lần cau mày thứ 17 cùng cười ngu thứ 21 trong vòng 30 phút rồi đó.” Lô Trân khoa trương nhìn đồng hồ đeo tay. Từ hôm biết mình “gây họa”, cậu liền nhanh chóng chuồn qua Châu Âu tìm mẹ tị nạn, một tuần, lại không nghĩ rằng mình may mắn mở được khúc mắc trong lòng chú Triển, thúc đẩy tâm nguyện cho chú Năm, chuyện tốt cỡ này làm sao cậu không muốn trở về luận công đòi thưởng chứ?
“Bunny của cháu đâu?” Bạch Ngọc Đương thiêu mi, bực bội đứa cháu nhỏ này phá hỏng tâm tình phức tạp của mình với Triển Chiêu.
“Ở ngoại ô Paris cùng cha câu cá.” Lô Trân làm vẻ mặt bất mãn, nếu sớm biết ba mẹ sẽ nhận Bunny vào cửa, lại thường xuyên cướp người yêu dịu dàng ngoan hiền của mình đi, thì lúc cướp hôn đã sớm mang Bunny trốn mất “Chú năm, chú thở dài cái gì?”
Phải nói chuyện vui mới đúng chứ, chủ yếu là nhờ người làm mai mình đây hòa giải cả hai từ trong, đang lẽ giờ phải rạng rỡ mới đúng, chẳng hiểu sao chú năm lại có biểu tình lo được lo mất thế này, “Chú Triển có người khác?” (nói bậy gì vậy Trân nhi T_T) Lời còn chưa dứt, bút mực trên bàn Bạch Ngọc Đường đã phóng thẳng vào bộ mặt tuấn tú kia. Bạch Ngọc Đường hung hăng trừng đứa cháu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-da-la-du-anh-tuc/49467/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.