Bạch Ngọc Đường hết sức dịu dàng, người này sáu năm qua hắn chưa từng đụng tới, lúc này lại buông thả hết mực. Ôm hôn như vậy, chỉ hận không thể lôi kéo linh hồn của người kia. Nhưng Bạch Ngọc Đường hiểu rõ, cho dù hoan ái này có dịu dàng thế nào chăng nữa, một khi hắn mở mắt, bản thân sẽ chẳng còn lại gì.
Bạch Ngọc Đường… mày sao lại khóc? Chuyện hôm nay không phải đều nằm trong tính toán của mày sao? Triển Chiêu, y trở lại, vẫn như sáu năm trước, không thay đổi gì, từ đầu đến cuối không có gì thay đổi, cho dù biết được “chân tướng” như thế, vẫn lựa chọn như vậy, có nên xem là may mắn chăng? Mày lại có thể thấy “người đó”, ở bên cạnh mày. Không lẽ mày còn vọng tưởng, y sẽ ngẩng đầu lên nhìn mày một cái.
Được rồi, quên đi. Lệ nóng bỏng theo bờ vai trượt xuống. Triển Chiêu không động đậy nằm trong lòng hắn, nước mắt của Bạch Ngọc Đường như dầu nóng rót vào trái tim anh, một đêm, có chút không thôi…
Chẳng qua giống hệt sao băng, một khắc bùng cháy rồi rơi xuống đất lạnh biến mất vô tung.
Lộng lẫy, rồi trở về bóng tối, rồi khởi đầu trong bóng tối… Bạch Ngọc Đường tháo xuống chiếc nhẫn trên tay trái đặt lên đầu giường. Tự mặc quần áo bước ra phòng khách.
“Ngũ gia?”
“Ngũ gia!” Đám người Ngô Huy ở ngoài cửa phấn khởi, một đêm này không ai có thể ngủ.
“Vào xem cậu ta…” che đi đôi mắt ửng đỏ, Bạch Ngọc Đường một thân một mình đi xuống cầu thang, hai người khác muốn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-da-la-du-anh-tuc/49462/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.