Có thể nói gặp nhau là duyên phận, nhưng lại không cùng nhau đi hết quãng đường, sợi tơ hồng cắt đứt duyên tình, mỗi người một ngã chia ly, âm dương cách biệt không biết bao giờ mới có thể trùng phùng. Lâu Chủ Vô Tình để lại cho độc giả những cảm xúc thăng hoa, lắng đọng mãi trong tim, cảm giác cay cay khóe mắt mỗi khi nhớ về. Thật buồn cho một tình yêu ngang trái. Đến mức cho dù có yêu một lần nữa, nàng cũng không yêu đàn ông. Bị từng người thân thuộc phản bội rồi mất đi dưới nhuyễn kiếm lạnh giá. Nàng chưa từng để lộ sự đau lòng, cả khi người mang thương tích, bị người đàn ông mình yêu nhất phản bội. Nàng chưa từng để cho chàng thấy, thấy nàng yếu đuối đến chừng nào. Bởi vì, đến cuối cùng, cũng chỉ có nàng đơn phương yêu chàng? Đến cuối cùng nàng vẫn cùng độc mã chôn vùi dưới tuyết lạnh?
"Ai, nắm lấy tay ta, níu giữ ta nửa đời cuồng dại;
Ai, hôn lên mắt ta, chở che ta nửa kiếp lênh đênh."
Một nữ ma đầu khiến ai cũng run sợ, một vị đại hiệp được người người ngưỡng mộ. Gặp được nhau đã là sai trái, vốn dĩ không nên tồn tại một tình yêu đau thương, giữa hai người chỉ có thể là địch, hết một đời cũng không thể đi cùng một chiến tuyến. Trần duyên phải dứt, dứt không nổi nhung nhớ, phàm tâm phải tuyệt, tuyệt không hết chân tình. Trước cửa núi nghiêm trang, là ai nhẹ khép? Phật pháp cao thâm, muôn đời khó thấu, liệu chàng thấu được bao nhiêu?