Cách đại hội thường niên của Yến lâu năm ngày, Lãnh Phi Nhan đã tới Nam Sơn thành. Sớm tinh mơ, Lãnh Phi Nhan dẫn vài người lên núi, nghe nói mồi năm lâu chủ Yến lâu đều đích thân bắt một con ngựa tặng các sát thủ cấp kim cương trong năm. 
Hôm nay nàng thay một chiếc áo bào đen thêu kim tuyến, tôn lên làn da như ngọc, cao quý tà mị. 
Tàng Ca hơi lo lắng, vết thương của Lãnh Phi Nhan vẫn chưa đỡ. Chàng vẫn luôn thúc ngựa theo sát nàng, Lãnh Phi Nhan chỉ quay đầu mỉm cười tỏ ý không sao. 
Một đoàn người canh chừng ở Nam Sơn, Thần Phù cũng ra vào vài lần để thăm dò. Dưới chân núi, mỗi khi đến mùa nước cạn, lại có những bầy ngựa hoang xuống uống nước, mà dòng Trường Giang chảy qua đây chính là nguồn nước tốt nhất. 
Trước kia Tàng Ca cũng rất thích những việc này. Không gì có thể khiến người ta cảm thấy tự hào hơn việc thuần phục được một con ngựa hoang kiêu ngạo. Thần Phù hết sức tự tin, không ngừng đứng cạnh chủ nhân giậm giậm chân trước, nó không thấy hổ thẹn chút nào khi bán đứng đồng loại. 
Lãnh Phi Nhan vỗ nhẹ nhắc nó im lặng, nó liền thân thiết dùng mũi cọ vào má nàng. 
Cảnh tượng nghìn con tuấn mã phi nước đại hùng tráng khó tưởng tượng. Giữa nghìn con tuấn mã, Tàng Ca vừa nhìn đã biết con đầu đàn chính là Mã Vương. Khắp người nó được phủ một lớp lông đen như nhung, bờm dài mượt, bắt mắt nhất trong bầy ngựa. 
Lãnh Phi Nhan vung thòng lọng trong tay lên: “Chính nó!” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lau-chu-vo-tinh/88359/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.