Tàng Ca đang tìm cách chạy trốn. Chàng bị cha mẹ bức hôn, bắt chàng cưới một nữ nhân chàng chưa từng gặp mặt. Mấy ngày nay chàng đều vắt óc nghĩ đối sách, cũng ngẫm lại xem mình đang làm gì? Mình thật sự muốn ở bên Lãnh Phi Nhan cả đời sao? 
Tàng Ca chưa nghĩ ra, nhưng vẫn không thể chấp nhận chuyện phải cưới một nữ nhân khác. Những lúc nghĩ như vậy chàng lại như ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng trên người Lãnh Phi Nhan, ngắm nhìn nụ cười của nàng dưới ánh nến, toát ra vẻ quyến rũ mê hoặc. 
Lần này Tàng lão gia cũng hạ giới lệnh, người trong sơn trang đều phải trông chừng chàng, nếu chàng chạy trốn tất cả đều phải chịu phạt. Thế nên Tàng đại hiệp của chúng ta đành bó tay chịu trói. 
Hôn lễ không có nhiều người đến dự, đủ thấy Tàng lão gia làm việc rất bí mật. Tân nương đội khăn trùm đỏ được người đưa tới, chữ “Hỉ” màu đỏ chói mắt. 
Lúc người chủ hôn cao giọng hô bái thiên địa, Tàng Ca đã hạ quyết tâm: “Không, cha… con.. ” 
Bên ngoài lộn xộn, Tàng Ca ngẩng đầu liền nhìn thấy Lãnh Phi Nhan. Vu Chung cùng Hạ Vũ sứ dẫn một đám người theo sau nàng, cả hai đều rất lo lắng. 
Chắc nàng vừa trở về, khó che được phong trần mỏi mệt, nhưng lời của nàng rất rõ ràng, mang theo thịnh nộ: “Tàng Ca, huynh chán sống rồi phải không? Dám lén bổn tọa thành thân?” 
Tàng Ca không ngờ nàng lại giận đến thế, sợ nàng giận chó đánh mèo, liên lụy tới những người khác trong sơn trang: “Lãnh Phi Nhan, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lau-chu-vo-tinh/88360/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.