“Ngươi biết, trước giờ ngươi đều biết?” Vu Chung chặn những mũi kiếm bay tới trên tường viện, nhìn người vết thương đầy mình trước mặt, mắt như muốn rớt ra. 
Lãnh Phi Nhan cố nở nụ cười, môi dính máu: “Tin tức của Truy Điện, chẳng phải vẫn luôn chính xác sao?” 
“Vậy sao ngươi…” 
“Ta thích xem các ngươi diễn trò… Ẩm Thiên Hành, ngươi, ta, Thất Dạ… Ha ha, mọi người diễn đều rất tuyệt. Án diệt môn của Tàng Kiếm sơn trang ngươi không tra ra được, bởi vốn dĩ do người của Yến lâu ra tay, đúng không?” 
“Ngươi…” Vu Chung kinh hãi lùi về phía sau, nàng nhìn vào mắt hắn: “Ẩm Thiên Hành đưa ra điều kiện, sau khi thành công muốn gì cũng được. Yến lâu của ngươi còn võ lâm của hắn. Bởi vì chỉ khi Tàng Ca đoạn tuyệt với ta, chàng mới chịu giúp các ngươi hóa giải Phi Yến kiếm pháp, đúng hay không?” 
“Mau giết chúng, đừng để chúng nói bậy!” Ấm Thiên Hành vẫn đang hét lớn, nhưng vẻ kinh hoàng hiện lên rất rõ ràng. Thích Thiện ngẩng đầu. Nàng vẫn kiêu ngạo đứng giữa đám người, có điều áo trắng đã thấm đầy máu tươi. Tay cầm Hàm Quang kiếm, móng đã chuyển màu lam, mái tóc dài cũng dính máu, bết vào nhau. 
“Ngươi chột dạ sao Ẩm minh chủ?” 
“Ngươi… ngươi nói láo! Ngươi có bằng chứng gì?” 
“Ngươi cần chứng cớ thật sao?” 
Ẩm Thiên Hành lại im lặng. Hắn không dám khẳng định rốt cuộc thì Lãnh Phi Nhan biết được bao nhiêu, lẽ nào bên cạnh hắn có nội gián? 
“Ẩm Thiên Hành, chuyện của Tàng Kiếm sơn trang đúng là do ông sai khiến sao?” Thích Thiện từ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lau-chu-vo-tinh/88364/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.