Nếu như ta nói ta yêu người, người liệu có tin hay không? Lấp đầy trái tim người, để tình yêu của người có thể hồi sinh, hướng tới ta, giành cho ta một nụ cười ấm áp. Nếu như biết trước là sẽ yêu, vậy thì càng không nên tìm hiểu, không nên lún sâu thì sẽ không phải chịu đựng những đau đớn như vậy.
Nếu như biết trước, yêu một người lại khó khăn đến thế, thà rằng đừng cố chấp, đừng cưỡng cầu, có lẽ sẽ không phải rơi lệ. Yêu một người, đau đớn đến tê dại, tại sao lại như vậy? Muốn dùng cả thế giới để bù đắp, người liệu có chấp nhận quay trở lại? Đôi môi ngọt ngào ấy, làm sao để có thể cảm nhận? Vòng eo tuyệt vời ấy, đến bao giờ mới có thể ôm lấy? Bàn tay ấm áp ấy, đến khi nào mới có thể nắm láy tay nhau, đi khắp thế gian?
Cuộc đời này không hề tươi đẹp như bề ngoài của nó, mà lại ngập tràn sự thương tổn. Không có vỏ bọc mạnh mẽ, tất cả đều chỉ là những giọt nước, mong manh mà lại yếu đuối vô cùng. Trái tim này, đã rạn nứt, liệu có thể khâu vá lại hay không? Kết thúc, muốn nắm lấy tay người, muốn triền miên trong hơi thở ngọt ngào ấy, liệu có được hay không? Ta muốn dùng người xây đắp niềm hạnh phúc.