Chương trước
Chương sau
Editor: Tuyết Lâm
Beta: Heolunquay, Tuyết Lâm
Đêm khuya lành lạnh, dưới ánh trăng Phương Quân Càn chầm chậm dạo bước về phía ao sen, mùi hương thuần khiết nhàn nhạt tản ra, bóng trăng loang loáng in vào đáy nước.
Bỗng dưng, đôi mắt đen láy như mực của hắn hiện lên chút đau đớn không cam lòng…
Khuynh Vũ …lúc ấy căn bản là y không có ở đó…
Trong đầu chợt ánh lên sự sạch sẽ ngăn nắp trong phòng Tiếu Khuynh Vũ cùng gương mặt tái nhợt mệt mỏi của y.
Khuynh Vũ có chuyện giấu hắn…
Hai tay Phương Quân Càn bất giác nắm chặt, y rốt cuộc có chuyện gì khó xử không thể cho hắn biết đây?
Hắn không khó chịu vì y đã gạt hắn, hắn chỉ đơn thuần là quá lo lắng cho y.
Nhưng hắn sẽ không hỏi Tiếu Khuynh Vũ…. Hắn chờ Khuynh Vũ chủ động nói cho hắn nghe…
Phương Quân Càn ngẩng đầu nhìn vầng nguyệt trong trẻo nhưng cô độc ở tít trên cao, bùi ngùi thở dài….
Gió đêm lành lạnh thổi qua…. trăng sắp tàn…
Lại là giấc mộng đó.
Người nam nhân giống hệt Phương Quân Càn lại bắt đầu xuất hiện trong cảnh mộng.
Hắn mỉm cười vì y gạt đi những cành hoa đỏ ửng thơm ngát vương trên trường sam trắng tuyết…
Hắn dùng kiếm chống đỡ đứng lên trong chiến trường đẫm máu nhìn y mỉm cười: “Khuynh Vũ, ta đã trở về…”
Hắn quỳ trên nền tuyết buốt giá gắt gao ôm chặt lấy cơ thể lạnh băng, con ngươi trống rỗng không tìm được tiêu cự, chỉ khẽ khàng lập lại một câu trong vô thức: “Khuynh Vũ… hoa đào nở rồi….”
Dưới tàng cây hồng sắc đào hoa thê diễm, hắn nhẹ nhàng nói rằng: ta yêu ngươi…
Hắn quỳ giữa Kim Loan điện trang nghiêm nguy nga tráng lệ, hướng về phía vị hoàng đế cao cao, âm thanh sang sảng: “Bổn Hầu ái mộ Vô Song công tử!”
Hắn một bộ hồng y đứng ở tiểu lâu, mỉm cười tà mị tháo xuống hồng cân trao cho y: “Khuynh Vũ hãy thành toàn cho bổn Hầu, nhận lấy khăn đỏ này đi.”
Hắn ngữ khí trầm thấp chân thành hướng y thề ước: “Phương Quân Càn yêu Tiếu Khuynh Vũ —— mãi mãi không thay lòng.”
Hắn quỳ xuống, cúi đầu cầu khẩn: “Đừng… bỏ mặc ta một mình cô độc ….”
Hắn cầm lấy tay y, vẻ mặt đau đớn hòa cùng bi thương: “Ta …sẽ rất đau lòng.”
Mộng, kết thúc.
Tiếu Khuynh Vũ mở to hai mắt, gắt gao ôm lấy ngực, trái tim bên trong không ngừng co rút đau đớn…
Phương Quân Càn.. Phương Quân Càn…
Người đó không phải ngươi, có đúng hay không?
Trước mặt đột ngột quay cuồng, mi tâm xuất hiện sự đau đớn quen thuộc.
Tiếu Khuynh Vũ ngã xuống giường hôn mê trước khi y nghe được có một âm thanh lạnh lùng nhưng trong trẻo hướng vì phía y nói lời áy náy.
“Xin lỗi.. Ta chỉ muốn gặp hắn mà thôi….”
Sáng sớm hôm sau.
Phương Quân Càn vội vã chạy tới phòng Tiếu Khuynh Vũ, thấy y đang đứng lẳng lặng tựa người vào cửa sổ, trong ánh mắt tràn đầy sự xa cách cùng nghi hoặc thì lại nổi hứng trêu chọc y. Hắn bước nhè nhẹ đến rồi đột ngột chụp lên vai Khuynh Vũ.
Tiếu Khuynh Vũ giật mình quay đầu lại, trong ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc cùng cảnh giác “Là ngươi…”
“Khuynh Vũ đang suy nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?” Phương Quân Càn ôn nhu nhìn y hỏi.
Tiếu Khuynh Vũ lạnh lùng quay đầu đi “Không có gì” – tay gắt gao nắm chặt khung cửa sổ.
Thấy Tiếu Khuynh Vũ phi thường lãnh đạm, Phương Quân Càn gượng cười đề nghị nói “Chúng ta đi ra ngoài chơi chút đi, tiểu Dịch mấy hôm trước không phải oán giận lâu lắm không cho nó ra ngoài chơi đùa rồi sao?”
Qua một lúc lâu, Khuynh Vũ mới quay sang nhìn hắn xem như đáp ứng…
Vì vậy…
『 trên đường phố 』
“Ha ha ha ~ ca ca, Quân Càn ca ca! Các ngươi xem, bên kia vui quá kìa! A, bên kia, bên kia nữa!” Tiểu Dịch bị Tiếu Khuynh Vũ bắt ở thư phòng nghiên cứu quốc học lâu ngày, một khi được ra ngoài hệt như chim non sổ lồng, vui sướng nhảy nhót không thôi.
Phương Quân Càn nghiêng đầu dựa sát vào Tiếu Khuynh Vũ cười cười:
“Khuynh Vũ à, ngươi xem tiểu Dịch cả ngày tại thư phòng gặm sách buồn chán đến cái bộ dàng gì kìa? Ha ha, hài tử mà, phải cho nó ra ngoài nhiều để học hỏi kiến thức kiến thức xã hội nữa chứ.”
Tiếu Khuynh Vũ bất động thanh sắc nhẹ nhàng né qua một bên, thản nhiên nói, “Ý của Thiếu soái là muốn nói Tiếu mỗ đối với tiểu Dịch quá mức nghiêm khắc rồi?”
“Cũng không phải a, nhưng nếu một tiểu hài tử mà cứ luôn vùi đầu vào sách vở, sớm muộn gì cũng trở thành ông cụ non mà thôi…”
“Chính mình kém cỏi lười học thì cũng đừng gây trở ngại cho những người có ý chí cầu tiến…”
Tiếu Khuynh Vũ lạnh giọng đả kích hắn một cách mạnh mẽ, cũng chẳng muốn cùng hắn tranh luận thêm, liền bước nhanh về phía tiểu Dịch đang chơi đùa ở phía trước…
Ực! Phương Quân Càn nuốt nước bọt đưa tay lau lau mồ hôi lạnh đang tươm ra trên trán, hôm nay tâm tình Khuynh Vũ tựa hồ là vô cùng, vô cùng không tốt a…
Dù hắn chẳng hiểu nổi vì sao Khuynh Vũ khó chịu với hắn, nhưng hắn vẫn như cũ bám sát theo. Nếu chỉ vì chút việc cỏn con như thế mà bị lây động thì không phải là Phương Quân Càn!
Tiểu Dịch thích thú nô đùa đến mức mặt mày đỏ bừng, vừa nhìn thấy hai người bọn họ đi tới lập tức hưng phấn reo lên: “Ca ca, Quân Càn ca ca, đến đây, đến đây, mau đến đây xem này! Tỷ tỷ kia thật là lợi hại!”
Hai người ăn ý mà cùng đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía sân trung tâm, một nữ tử xinh đẹp mặc y phục tử sắc (màu tím) đang múa kiếm, kiếm khí lạnh băng mãnh liệt theo từng nhát kiếm tuôn ra, cuốn lấy khối không khí xung quanh tạo nên những âm thanh vang dội…
Phương Quân Càn cười: “Trời sinh ra là một mỹ nhân, đáng tiếc phải lăn lộn với cuộc sống khổ cực bên ngoài, ha ha, thương thay cho hồng nhan bạc phận…”
Tiếu Khuynh Vũ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh băng: “Thiếu soái đang thương hương tiếc ngọc à?” Nói xong không đợi Phương Quân Càn trả lời, Tiếu Khuynh Vũ sắc mặt nghiêm nghị phất tay áo rời đi…
Phương Quân Càn thấy thế vội vã một bước chạy đến ôm lấy tiểu Dịch rồi hối hả chạy theo, vừa chạy vừa không ngừng gọi lớn, “Khuynh Vũ a, đừng đi, đừng đi mà! Chờ bọn ta với!”
Phương Quân Càn đang vui mừng hớn hở vì đã sắp đuổi kịp Khuynh Vũ thì chợt nghe thấy sau lưng trận trận kinh hô, chỉ thấy nữ tử mới vừa rồi còn đang múa kiếm ở đằng xa đã bay lên cầm kiếm đâm nhanh về phía Tiếu Khuynh Vũ, trong mắt lóe lên vẻ căm ghét âm tàn.
Tiếu Khuynh Vũ quay đầu, áo bào trắng phất lên lướt ngang qua mặt nữ tử, trong nháy mắt, thanh kiếm đã về trong tay y.
Chỉ trong vài khoảnh khác ngắn ngủi, thế cục xoay chuyển hoàn toàn.
Nàng kia hành thích không thành liền lấy ra thanh chủy thủ đã được giấu sẵn, đưa lên cổ dứt khoát quét ngang một đường, ngay lập tức dòng máu tươi mãnh liệt tuôn ra.
Tiểu Dịch thấy lập tức thét lên rồi lảo đảo ngã xuống đất…
“Khuynh…Khuynh Vũ…” Phương Quân Càn hoảng sợ đến mức thở không ra hơi… Không nghĩ tới lần này xuất môn muốn chơi đùa vui vẻ lại gặp phải tình huống này, thanh kiếm kia đã gần sát lưng Khuynh Vũ, chỉ cách có một chút là đã đâm vào, may mắn Khuynh Vũ trở tay phản ứng kịp, nếu không thì …
“Nàng còn sống, ngươi yên tâm.”Âm thanh Tiếu Khuynh Vũ băng lãnh hệt như tiết trời đông giá rét, lạnh thấu xương…
Nói xong y xoay người ôm lấy tiểu Dịch đang hôn mê trở về quân doanh, cũng chưa từng ngoái đầu lại nhìn hắn.
“Ta không lo cho nàng, người ta lo …là ngươi kia mà…” Phương Quân Càn cúi đầu, khuôn mặt ảm đạm, nửa câu sau dường như chìm hẳn, ấp úng mãi mới có thể nói ra.
Khuynh Vũ hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy?
Phương Quân Càn thật sự là không thể hiểu nỗi, dù hắn có cố gắng đến đâu cũng không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, hắn đã làm sai chuyện gì mà y lại lạnh nhạt với hắn như thế?!
Hôm nay y quả thật quá khác thường rồi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.