Giữa núi rừng thanh vắng, nơi thành cổ điêu tàn. Hắn bỏ mặc bước chân, bỏ mặc tâm trí xoay tít cùng những chiếc lá phong mới lìa cành trong âm điệu du dương cứ ngày một to dần, đến khi chợt tỉnh trí đã thấy bản thân dừng chân bên thành cổ hoang tàn di tích của một quá khứ nào đó rất xa xôi.
Hắn giật mình, bạch y nhân trên tường thành đã biến mất tự bao giờ. Tiếng sáo đã dứt nhưng sao vẫn quyến luyến trong lòng? Một người vận bạch y nép vào bức tường phía xa, tay giữ chặt cây sáo bạc.
Năm năm sau, Thanh Vân Lâu là kỹ viện nổi tiếng nhất kinh thành, Vương công tử hôm nay cũng đến đây bàn chuyện làm ăn. Hắn một lần nữa lại được nghe tiếng sáo kia. Vội vã đi theo tiếng sáo kia đến sau hậu viện đó là tiếng đàn phát ra từ một hán tử tuấn tú tiêu sái nét đẹp hơn mỹ nhân. Vừa gặp đã khiến con tim hắn rung động nhưng hắn không biết rằng y đã mến mộ hắn từ năm năm trước. Cuộc gặp định mệnh này có thể giúp cho hai người họ phát triển tình cảm không?