Lại là tiếng sáo ấy. Tiếng sáo tha thiết như khao khát một điều gì. Không ai nghe thấy cả, nhưng hắn thì có. Hắn biết chính xác tiếng sáo phát ra từ đâu. Lâu lắm rồi không thấy y thổi nữa.
Hắn đến bên thành cổ, bóng bạch y quen thuộc vẫn ung dung trên tường thành cùng tiếng sáo êm dịu hoà vào gió đêm. Màu trắng nổi bật giữa màn đêm, gió thổi tà áo bay phấp phới tựa bạch điệp đang quyến luyến một nhành hoa. Rõ ràng là rất quen nhưng không sao nhớ được. Đã năm năm rồi hắn vẫn chưa tường thân phận của y, chỉ có thể đoan chắc rằng y là nam nhân. Hắn dựa vào tường, thả hồn theo tiếng sáo.
“Bạch Phong…”
Hắn khẽ thì thầm. Không hiểu sao mỗi khi nghe tiếng sáo ấy trong tâm trí hắn lại hiện ra hình bóng cậu. Cái dáng người gầy gầy mảnh khảnh thư sinh, cậu cho hắn cảm giác muốn chở che, muốn ôm chặt vào lòng. Nhưng cậu lại quá mơ hồ và xa cách, như tiếng sáo này vậy, rõ ràng ngay trước mặt lại không thể chạm vào. Có lẽ hắn nên cảm ơn bạch y nhân, tiếng sáo của y như nói hộ lòng hắn. Phải chăng y cũng như hắn? Cũng không thể chạm vào bóng dáng người yêu thương?
==========
“Đệ lại trốn đến đây nữa à?” – Kỳ An gõ nhẹ kiếm vào đầu Kỳ Vũ rồi ngồi xuống cạnh bên – “Lát nữa Hoàng th…, à Trịnh công tử sẽ đến đó, cha bảo đệ về chuẩn bị đón tiếp.”
“Mặc kệ hắn!”
“Đệ còn nói! Ngọc Nhi, mai mốt muội đừng cho hắn đến đây nữa!”
“Thiệt tình, nếu Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-cam/79462/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.