Đúng với cái tên Đào Hoa thôn, trước sau thôn, trong ngoài sân vườn, khắp đồi núi rợp cả màu hồng phấn của hoa đào rực rỡ. Nhân cơ hội trời đang đổ mưa tiểu lang Thẩm gia xuống đồng bắt cá. Sự thật thì, Thẩm Khê không phải là người của nơi này, chính xác hơn mà nói, Thẩm Khê không thuộc về thế giới này.
Kiếp trước, Thẩm Khê là một cô nhi, từ nhỏ đã trải cuộc đời cơ cực, hắn quyết tâm khắc khổ học tập, từ tiểu học lên trung học liên tục nhảy lớp và nhận được sự trợ cấp của các tổ chức xã hội. Mười sáu tuổi Thẩm Khê đã đỗ vào trường đại học hạng nhất trong nước, sau đó học một đường lên đến học vị tiến sĩ, thuận lợi được giữ lại trường trở thành giảng sư.
Sau này trong một lần được mời đến khu ngoại thành Tuyền Châu khai quật di vật văn hóa thì phát hiện ra một ngôi mộ cổ theo ước đoán là được xây dựng vào giữa đời Minh, chính tại nơi này bất thình lình xảy ra một vụ sạt lở và hắn cũng bị kéo theo, bất tỉnh nhân sự và mở mắt ra đã ở nơi cổ đại này. Lúc tỉnh lại, hắn đã hóa thành một đứa trẻ sinh sống ở thôn Đào Hoa. Hắn làm sao có thể chấp nhận sự thật này đây? Không từ bỏ ý định trở về thời hiện đại đến từ đâu về từ đó giờ thì hắn phải tìm ra chỗ chôn ngôi mộ cổ kia mong có thể làm cho sạt lỡ mà trở về.