Mãi đến khi trời tối sẩm, Thẩm Khê mới được gọi ra ăn cơm.
Thẩm gia không chia ra hộ riêng, phòng phía Tây của gian chính đặt hai chiếc bàn lớn, trên mặt bàn bát tiên vuông vắn phủ một lớp sơn màu đỏ sẫm, có lẽ do thời gian đã lâu, nước sơn đã rất nhạt, chỉ còn lại những vết sơn mờ.
Hai chiếc bàn mộc mạc cũng khá lớn, đừng nói là đám nhóc con, cho dù là hơn hai mươi người lớn ngồi vào cũng miễn cưỡng đủ chỗ.
Hai chiếc bàn này vốn được dùng để bày thêm chỗ khi Thẩm gia mở tiệc đãi khách, hiện giờ Thẩm gia đã suy vi, kiểu sinh hoạt xa hoa đó không còn nữa, toàn bộ bàn ghế còn lại đều được cất vào hậu viện, giờ đây cả nhà miễn cưỡng ngồi vừa hai chiếc bàn là được.
Thẩm gia đông người, ngoại trừ Thẩm Minh Quân cha hắn chỉ sinh ra một người con là hắn, Đại bá, Nhị bá, Tam bá và Tứ bá đều sinh ra cả một đám con gái.
Mới đầu, Thẩm Khê còn cảm thấy hàng ngày có nhiều người như vậy cùng ăn cơm thì có chút kỳ quặc, nhưng dần dà cũng cảm thấy quen. Thẩm gia dù gì cũng mới xuống dốc, cho nên vẫn còn giữ khá nhiều nề nếp quy củ, lúc ăn lúc ngủ không được nói chuyện là nề nếp căn bản nhất, bằng không sao có thể chịu nổi cảnh cả một đám người ồn ào cơ chứ.
Với lại, Thẩm Khê ghét nhất chính là Hùng hài tử, lớn cũng chẳng lớn mà nhỏ cũng chẳng nhỏ, bình thường chảy nước mũi liền chùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mon-trang-nguyen/2390279/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.