Phòng phía Tây của gian chính nhà Thẩm gia.
Tứ bá Thẩm Minh Tân tiến tới kéo Phùng Thị dậy, giọng có vẻ trách móc: - Hai chị là bề trên, chúng ta nhỏ hơn, nàng sao lại không hiểu chuyện như vậy? Không được khóc nữa, chuyện nhập học, chúng ta không tranh luận nữa, nếu lục lang có duyên đó, tự nhiên sẽ có, nếu như không có, cho dù nàng có khóc thì có ích lợi gì?
- Vận mệnh do mình giành lấy, chàng chỉ biết mỗi việc không tranh giành với ai.
Phùng Thị còn chưa dứt lời, lục lang Thẩm Nguyên ngồi đối diện với Thẩm Khê trong mắt ngấn lệ, nhu thuận kéo lấy tay áo Phùng Thị, khẽ nói:
- Mẹ, mẹ đừng khóc, con không đi học nữa là được.
Phùng Thị vội vàng lau nước mắt, nhẹ nhàng vuốt đầu thằng bé, nói: - Nếu nhị tẩu và tam tẩu đã nói như vậy, ta cũng không còn gì để nói, có điều không ai có thể khiến ta từ bỏ.
Nhị bá mẫu Tiền Thị cười nói: - Muội muội, chúng ta cũng không nói không cho muội cạnh tranh, có điều chúng ta đều là người một nhà, chuyện lớn như vậy, việc chu cấp cho đứa trẻ học hành sau này cần có sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, không thể cứ tùy tiện mà quyết định được, vẫn nên thảo luận thêm thì hơn.
Lời vừa dứt, đại bá mẫu Vương Thị vẫn ngồi bình thản từ đầu đến giờ cười nói: - Mọi người chớ làm tổn thương hòa khí, việc nhập học cho đứa nhỏ, kỳ thực ta vẫn cảm thấy ngũ lang Vĩnh Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mon-trang-nguyen/2390281/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.