- Tốt lắm, tiểu tử thối, có thể quay người lại rồi… Chậc, nói thật thì vận khí của con cũng tốt thật, ngàn chọn vạn tuyển chui vào trong bụng lão nương không nói, còn để lão nương nhặt một cô bé xinh đẹp, thật không biết đời trước tiểu tử con đã làm bao nhiêu chuyện tốt nữa.
Chu thị nói xong, đã giúp Lâm Đại sửa sang tốt quần áo.
Từ trong ra ngoài, từ áo lót cho đến áo ngoài đều là mới tinh đấy, bộ quần áo màu vàng nhạt cùng với đôi mắt sáng cùng hàm răng trắng tinh làm cho Lâm Đại có vẻ càng thêm đáng yêu xinh đẹp, tuy rằng tuổi còn quá nhỏ, nhưng quả thật cũng là một vị mỹ nhân bại hoại.
Thẩm Khê rất muốn nói cho Chu thị biết rằng kiếp trước hắn cũng không có làm bao nhiêu chuyện tốt cả, chính là huyệt động lúc hắn đang tiến hành khai quật bị sụp cho nên mới biến thành đứa nhóc như bây giờ thôi.
- Mẹ, con nhưng là Văn Khúc tinh hạ phàm, đầu thai tại Thẩm gia, tuyệt đối không phải trèo cao, đợi con đỗ tiến sĩ, bước chân vào Hàn Lâm, đừng nói là lão nương mẹ, mà ngay cả toàn bộ Thẩm gia, đó cũng là cộng đồng vinh quang nha…
Không đợi Thẩm Khê đem lời nói cho xong, Chu thị đã bước lên nhéo lỗ tai của Thẩm Khê, cười nhạo nói: - Tiểu tử ngươi mỗi ngày đều nói với lão nương rằng ngươi là cái gì Văn Khúc tinh hạ phàm, vậy ngươi hãy biểu hiện cho lão nương thấy một chút thiên phú dị bẩm đi?
- Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mon-trang-nguyen/2390291/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.