Trong《 Nam Ung Châu ký 》có viết: núi Võ Đang, rộng ba trăm dặm. Núi rất cao. Nếu lên núi dâng hương, đình nghỉ xa tít trên đỉnh, giăng kín mây xanh sương mờ mù mịt. Thường ngày có hơn trăm thư sinh nho sĩ, nối đuôi lên núi không dứt. Từng có vị học giả nào đó đã ví núi nơi này, là quả tim của rồng đen, nhất định là loài thú vật từng bị người rượt đuổi.
Khí lạnh mùa đông, không có tuyết trắng phủ núi, đập vào mắt chính là sắc xanh biếc vây quanh, cành lá khô vụn vặt, người tu đạo đổ xô về như đàn vịt vịt tiên cảnh lung linh giống như tiêu tán không còn. Như con người có luân hồi sinh tử, đất trời cũng có thăng trầm lúc này lúc kia.
Đá chỗ sườn núi lởm chởm, lúc này mắt thấy thân ảnh đen như mực dựng thẳng ở dưới tàng cây lá rách rơi rụng gần hết chỉ còn lại cành khô, người ấy đang chắp tay sau lưnh ngửa đầu nhìn một con quạ đen sì đậu trên cành cây Sơn. Gió núi thổi qua, vạt áo dài phất lên trên, ngay khi vạt áo bào phần phật bay lên cũng chính là lúc, người đã bay bổng ở ngoài vách núi đen! Giọng nói trầm bổng, tiếng nói lạnh tanh, tràn đầy lãnh khốc, hai người họ nói chuyện với nhau...