từng thấy mực Long Tường phía chân trời, không phụ muôn dân tự mình thiếu quân.
Chân trời nơi ấy một thân đen tuyền như mực tung hoành bốn phương, không phụ muôn dân trăm họ chỉ độc nhất thiếu Quân.
Hâm Bí đi đằng trước dẫn đường, càng đi về trước, đường núi càng trở nên hiểm yếu.
Chợt thấy vỏ cứng hình mai rùa dừng bước, quay đầu lại kính cẩn bẩm Ứng Long: "Nhị vị, chúng ta đã đến nơi."
Hai người ngước mắt, lúc này bầu trời không mây trăng khuyết trên đầu, ánh trăng chiếu rọi vách núi, dưới dốc đá dựng thẳng lên trên như vách tường sâu, dốc này dựng đứng giống như bị thần tiên trên không trung một búa gọt xuống.
Chỗ vách tường, một cung điện bằng đá dựa vào mỏm núi xây dựng, treo ở giữa không trung. Nhìn xuống là hang sâu u tối, bên trên không có đỉnh, hai bên không có bất luận con đường nào chỉ có một lối mòn uốn lượn chật hẹp men theo mép tường, địa thế này rất khó vượt qua, có thể nói cực kỳ đặc sắc.
Cung điện là do những tảng đá trong núi điêu khắc, mái vành mũ, đấu củng* vểnh lên, nóc đúc hình Ngao canh giữ. Ánh trăng rơi xuống hoa văn bề mặt cung phủ, hoặc sâu hoặc cạn, hoặc sáng hoặc tối, khúc xạ ra rõ ràng đây chẳng phải là huyền cảnh nơi trần tục tầm thường.
* đấu củng:một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-the/2683827/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.