Trên thế gian rộng lớn này, nơi nào mà ta có thể đứng đó, dựa vào nơi đó? Một đời người, tại sao lại dài đến một trăm năm? Một trăm năm đơn độc, thà rằng sớm đầu thai, sớm bắt đầu một cuộc đời mới. Một trăm năm u buồn, thà rằng kết thúc để đến với những tháng ngày vui vẻ. Trời cao liệu có nghe thấy tiếng lòng thê lương? Thổi lên một khúc nhạc, ca múa trong tiếng đàn, kết thúc lại là những lời án thán tràn đầy bi thương.
Trên thế giới này, lòng người, tại sao lại có thể khó tin tưởng đến như vậy? Không muốn tin, nhưng lại vô thức tin, để rồi đắm chìm trong cái cảm giác đớn đau mà bất lực. Tình người, tại sao lại mong manh đến vậy? Ngay khi bước tới cuộc đời mới, thứ đầu tiên nhận được lại là niềm đau cùng với cảm giác hụt hẫng. Có một thứ gì đó cứ đâm chọt, gây nhoi nhói trong tim.
Sau khi tỉnh lại, hết thảy mà cô nhận được chính là sự phản bội. Cha cùng với em gái bỏ rơi, cả đến người được gọi là "tình yêu" cũng không từ mà biệt. Ha ha, nực cười thật! Chỉ trong chốc lát thôi, cô sẽ triệt để thay đổi, không để ai bắt nạt mình, không để ai khinh thường mình. Hết thảy mọi thứ sẽ không còn giống như trước nữa.