Edit: Huyền Vũ
Beta: Huyền Vũ
“Như vậy, em có thể chấp nhận tôi không?”
Hôm sau, tôi dẫn Tiểu Hiên và Viểu Viên đi thăm cha mẹ Sở, hai đứa chạy tới háo hức vây quanh em bé nhà Vũ San, là một bé gái. Tôi tặng bé bộ yếm tự mình may.
“Chị Lục Bình, chị còn nhớ?” Vũ San vừa mừng vừa sợ hỏi.
“Đương nhiên.” Tôi xoa đầu con bé, “Sao chị có thể quên chuyện đã hứa với em chứ?”
Ở lại nhà họ Sở cả ngày, Tiểu Hiên và Viểu Viên chạy nghịch ngợm khắp nơi làm mẹ Sở cứ phải chạy theo hai đứa, đùa nghịch thỏa thích rồi ăn xong bữa tối, cả hai đứa mệt bã người, sau đó tôi đưa hai nhóc quỷ về nhà. Lần này không gặp Sở Liêm và Tử Lăng, hai người kia không về nhà, cũng hợp lí.
Đợi khi hai thằng nhóc kia lên giường đi ngủ rồi, tôi xuống nhà, thấy cha đang ngồi trên sofa ở phòng khách.
“Cha,” Tôi bước tới cạnh cha, tựa đầu vào vai ông.
“Lục Bình, lần này con làm không tệ, buổi trình diễn thời trang khá thành công.”
“Cha, cha biết sao?”, tôi cười tủm tỉm.
“Ừ, trên báo chí nước ngoài cũng có đăng tin, còn cả trên blog của con nữa. Cha lên mạng xem, rất tốt.”
“Cảm ơn cha.”
“Lục Bình, giờ con về là tốt rồi, con ở lại cùng cả nhà, cha mẹ cũng yên tâm. Nhưng con đã tính sau này khi gặp Tử Lăng và Sở Liêm sẽ làm thế nào chưa? Dù sao cũng không thể không gặp, con bé là em gái con, Sở Liêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-mot-thoang-mong-mo-bo-cuc/2407888/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.