Edit + Beta: Huyền Vũ~
Em đã sớm mất lòng tin vào cái thứ gọi là tình yêu, không ngờ lại gặp được một người như anh. Charlie, có thể gặp được anh, là may mắn của em.
Anh thấy tôi xấu hổ, khựng lại một chút bèn nói: “Nếu em ngại thì đợi sau hôn lễ cũng được…”
“Không… không sao cả.” Tôi không phải mấy cô thiếu nữ ngây thơ, dù gì cũng đã làm mẹ của hai thằng nhóc rồi.
Trước kia, Sở Liêm chán ghét khiếm khuyết của tôi, tôi không để ý vì tôi chưa từng quan tâm tới anh ta. Tới châu Âu, có không ít người theo đuổi tôi nhưng khi biết chân tôi có khiếm khuyết, tất cả đều lui bước. Khiếm khuyết là khiếm khuyết, không phải ai cũng có thể chấp nhận. Là người ngoài cuộc, họ có thể xót thương, có thể đồng cảm, có thể khen tôi kiên cường. Nhưng một khi chọn bạn đời, có mấy ai không bận tâm chứ. Vết cắt ấy thực sự không đẹp, thậm chí là xấu xí. Ban ngày mặc quần áo vào trông không khác người bình thường mấy, nhưng đến khi cởi đồ ra… Tôi không quan tâm người khác nhìn tôi như thế nào, nhưng tôi để ý tới Charlie, bận tâm tới chuyện anh nhìn tôi như thế nào.
Kết quả, cả đêm anh rất dịu dàng…
Theo lẽ thường, với tình trạng hiện thời, có thể chấp nhận sống với tôi tới bạc đầu chắc chỉ có người gây tai nạn, nếu đó là một người có trách nhiệm. Vì vậy lúc trước cha mẹ Sở Liêm mới muốn anh ta cưới tôi. Và đương nhiên anh ta chẳng phải loại đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-mot-thoang-mong-mo-bo-cuc/2407880/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.