Chạy chạy chạy…… Đây là phản ứng đầu tiên của Thập Hoan lúc mới tỉnh lại sau khi nàng xuyên đến đây. Nàng quyết không thể bị đưa đi làm tiểu thiếp cho người khác. Nàng bò từ dưới nước lên bờ, dù đang kiệt sức nhưng vẫn cố hết sức chạy vào khu rừng bên cạnh. Nhưng con đường rất khó đi, chỉ một lúc sau trên mặt và trên người nàng đã dính đầy bùn đất, thoạt nhìn không khác gì kẻ ăn mày.
Càng đi sâu vào rừng thì không gian càng yên tĩnh. Cây cối to cao gần như che khuất hết ánh mặt trời, ánh sáng lờ mờ, con đường mòn trong rừng có vẻ âm u hơn. Nàng bước đi thật cẩn thận, luôn cảnh giác rắn độc và đám thú dữ. Nàng hạ thấp thân hình, lén lút đi về hướng phát ra giọng nói kia. Ở góc độ nàng đứng, vừa lúc thấy một người nam nhân đang dựa người vào thân cây to. Đầu hắn đội mũ ngọc, đôi mày hơi xếch, ngũ quan tuấn tú, một đôi mắt phượng đang nhìn chằm chằm vào nam nhân quỳ trước mặt.
Mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt. Hắn mặc một thân bạch y nên khí chất càng thêm nho nhã, nhưng thật tương phản với sát khí tỏa ra quanh thân. Mà người nam đang quỳ trước mặt hắn lại đưa lưng về phía nàng, nàng chỉ có thể nhìn được bóng lưng của người nọ. Hắn là ai vậy?