Chương trước
Chương sau
Edit: Mie
Beta: Tiểu Pi
"Ngươi vô cùng lo lắng gấp gáp tìm ta, chính là để ta đến đây xem bệnh cho một tên tùy tùng sao?" Lữ Bất Chu đập mạnh một cái lên mặt bàn, quát lớn.
"Nếu không thì sao?" Tần Vị Trạch thong thả buông công văn trong tay xuống, nhìn hắn nói.
Lữ Bất Chu tức giận hít một ngụm khí: "Ta đang bận bồi đắp tình cảm với Linh Nhi. Nếu ta không ở cạnh nàng, nàng bị Út An cướp đi mất thì ta biết làm thế nào? Ngươi cứ vội vàng gọi ta tới như vậy, ta còn tưởng ngươi sắp chết đến nơi rồi ấy!"
"Hình như ngươi rất có ý kiến đối với việc ta tìm ngươi đến đây?!" Tần Vị Trạch vô cùng bình tĩnh nói, giọng điệu không chút gợn sóng, khiến người khác không thể nhận ra bất kì cảm xúc gì của hắn.
Lông mày anh tuấn khẽ hếch, mắt phượng nhìn chằm chằm người trước mặt, khoé môi lại đang hiện lên nụ cười vô cùng quỷ dị.
Lữ Bất Chu biết, dáng vẻ vô hại như thế của hắn, mới là thứ đáng sợ nhất.
Thông minh như hắn, sao có thể đi đùa với lửa. Lỡ như Tần Vị Trạch không vui vẻ, tuỳ tiện nói vài câu châm ngòi với Linh Nhi, như thế thì hắn không phải sẽ lập tức xong đời sao.
Tức khắc, gương mặt hắn chuyển sang vẻ tươi cười: "Sao có thể. Được Ninh Vương gia triệu kiến là vinh hạnh của ta! Bây giờ ta lập tức đi xem mạch, lập tức đi liền!"
Nói xong liền kẹp hòm thuốc nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Thập Hoan đang ngồi đợi đại phu tới. Khi thấy người đến quả nhiên là Lữ Bất Chu, trong lòng nàng không khỏi căng thẳng.
"Tham kiến Lữ đại nhân! Ngài đến đây là......" Thập Hoan vội vàng lên tiếng đùa cợt.
"Đừng ở đó nói nhảm, mau duỗi tay ra. Bản đại nhân còn phải trở về trông nom nương tử đây!" Từ trước đến nay hắn đều phóng đãng không phép tắc, cho nên những lời vừa nói ra cũng không tính là mất mặt.
Thập Hoan lui về phía sau một bước: "Nếu đã như vậy, đại nhân cứ mau chóng trở về đi. Tiểu nhân da dày thịt béo, sao dám phiền đến đại nhân. Tuỳ tiện tìm một đại phu bình thường là được rồi."
"Thế nào, được người đứng đầu Thái Y Viện là ta xem bệnh ngươi còn thấy tủi thân sao?"
"Không phải..." Thập Hoan còn chưa nói xong, tay đã bị Lữ Bất Chu bắt lấy. Sau một hồi dằn co, hắn đặt tay lên mạch đập của nàng.
Quả nhiên hắn biết công phu! Thập Hoan thầm nghĩ không ổn rồi, là do nàng quá sơ ý!
Vừa mới xem mạch một chút, bỗng nhiên Lữ Bất Chu dừng lại. Đây rõ ràng là khí huyết không thông, thể chất âm hàn khiến kinh nguyệt không thông. Người trước mắt là nữ nhân?
Nhìn thấy dáng vẻ giật mình của hắn, Thập Hoan liền biết được hắn đã nhận ra thân phận thật của mình.
Lữ Bất Chu vừa định nói gì đó, đã cảm thấy tay chân của mình bủn rủn vô lực.
"Ngươi dám dùng Nhuyễn Cân Tán?" Một tay hắn chống lên bàn không để cho mình ngã xuống, tay kia như cũ vẫn đang giữ lấy Thập Hoan. Không nghĩ rằng trong lúc mình không chú ý, đã bị nàng lợi dụng chỗ sơ hở.
May mà trước khi đến đây nàng bị Viên Bình quấy rầy nên đã sử dụng qua. Bằng không muốn thôi miên Lữ Bất Chu, hầu như là không có khả năng
Lữ Bất Chu chính là người học y, y thuật vô cùng cao siêu, tất nhiên cũng có hiểu biết đối với thuật thôi miên. Cho nên Thập Hoan hiện tại không có khả năng thôi miên hắn giống như thôi miên Viên Bình.
Huống chi thuật thôi miên chỉ dùng được một lần, nếu lần sau lại dùng, bắt buộc phải xoá bỏ lần thôi miên trước đó.
Nàng nhanh chóng tới gần Lữ Bất Chu, nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, nói:"Cơ thể Tiểu Hoan Tử suy yếu bởi vì ăn nhầm thức ăn, nên bị tiêu chảy. Ngươi xem mạch phát hiện hắn căn bản không có chỗ nào không phải là nam nhân."
Mí mắt Lữ Bất Chu bắt đầu đánh vào nhau, cả người rơi vào trạng thái thả lỏng, như thế rất có lợi cho thuật thôi miên.
Nàng vừa dứt lời, bên ngoài đã có âm thanh truyền tới: "Vương gia đến!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.