Edit: Tử Lam
Beta: Tiểu Pi
Chưởng quầy vội vàng đi tới hành lễ với Tần Vị Trạch, nhưng Tần Vị Trạch không để ý tới hắn. Thấy gã sai vặt kia vẫn còn cầm ngọc bội đó, hắn nóng nảy: “Còn không mau bỏ xuống, đồ vật mà Vương gia muốn, là thứ ngươi có thể chạm vào sao?”
“Không phải thứ hắn có thể chạm vào, chẳng lẽ là ngươi có thể chạm vào?” Hắn lạnh giọng, vén vạt áo lên, ngồi ở ghế trên bên cạnh Giản Hàn Chi: “Sai vặt ở Ninh Vương phủ ta, khi nào thì đến phiên chưởng quầy ngươi tới giáo huấn!”
Chưởng quầy kia bị nói đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, hắn sợ hãi không nhẹ, lập tức quỳ trên mặt đất: “Này... Này... Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám!”
Tần Vị Trạch nhìn Thập Hoan, mắt lạnh đảo qua Giản Hàn Chi: “Giản đại nhân, có phải nên giải thích một chút không? Tại sao tên sai vặt của bổn vương lại ở cùng một chỗ với ngươi vậy?”
Thập Hoan có chút khẩn trương, khẽ liếc Giản Hàn Chi. Nếu như hắn nói chuyện nàng trèo tường ra, nàng nhất định chết chắc.
Bộ dáng Giản Hàn Chi lại thong thả, nói: “Vì ta cảm thấy tên sai vặt này cũng khá lanh lợi, ta có ý muốn thỉnh cầu với Vương gia.”
Trong nháy mắt không khí lạnh đến đỉnh điểm, một bên Lữ Bất Chu đang cân nhắc mình có nên tìm một chỗ trốn hay không, lỡ như lát nữa lại vô cớ gặp họa.
Câu nói Giản Hàn Chi mới nói ra giống như một quả bom, ở trong đầu nàng “đùng” một cái nổ tung. Còn ngại nàng chưa đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-tuy-tung-vuong-phi/1486606/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.