Thời trung học, Lâm Huyên yêu thầm Hứa Bác Văn nhưng chẳng dám nói ra. Sáu năm xa nhau, tình cảm vẫn còn cháy bỏng, Lâm tiểu thụ trở thành tác giả đam mỹ, đem chuyện tình của mình và người ta biến thành một cái kết HE trong tiểu thuyết. Nhờ sự vung tiền như nước của một độc giả giàu có, Lâm Huyên có cơ hội xuất bản truyện của mình. Cùng lúc này, người cậu yêu nhiều năm bỗng trở thành thủ trưởng mới. Sau hai năm làm tác giả đam mỹ thì Lâm Huyên cũng đạt tới cấp độ tiểu phấn hồng.
Bỗng một ngày một thổ hào độc giả nào đó mỗi ngày đều kiên trì tặng cậu một viên “thâm thủy ngư lôi”. Nhưng đến một ngày lại phát hiện, thì ra thổ hào độc giả lại là nam. Ok, nam thích đọc đam mỹ thì có lẽ hơi hơi lạ. Mà thôi, thẳng thừng thì lạ đấy. Một thổ hào thích đam mỹ, lại còn hay tặng cho cậu món quà đắt giá. Chắc là fan chân chính. Có người ủng hộ là vui rồi.
Truyện nhẹ nhàng, tình tiết không có gì gay cấn nhưng đặc biệt dễ thương. Công thụ toàn là dân yêu thầm không nói ra, bỏ lỡ mấy năm. Dù hơi tiếc nhưng bù lại đã trưởng thành và chín chắn, tình cảm cũng bền chặt hơn.