Lâm Huyên cảm giác mình hẳn là đang nằm mơ, rất muốn nhéo mình một cái, nhưng mà thân thể cứng ngắc. Hứa Bác Văn đang đến gần cậu, ước chừng cao hơn cậu nửa cái đầu, dồn cậu đến giá sách, Lâm Huyên nghiến răng nghiến lợi, phi, rõ ràng hồi cấp ba vẫn còn cao bằng nhau!
“Vậy tôi phải hiểu hành động của cậu như thế nào đây?”
Lâm Huyên cúi đầu xuống, “Không phải cậu đã đọc sách rồi sao, mặc dù chuyện là hư cấu, nhưng mà tôi trong thực tế lại là ảo tưởng.”
Hứa Bác Văn hiểu rõ, “Vậy tôi biết có thể hiểu như thế nào rồi.”
Lâm Huyên ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Hứa Bác Văn, bản thân mình mặt nóng như đòi mạng, nhất định đỏ, nhưng mà Hứa Bác Văn lại không có. Cậu tỏ vẻ không cam lòng, “Này, loại cảnh tượng này, sao mặt cậu lại không đỏ chút nào vậy.”
“Chỉ có người dễ thẹn thùng mới đỏ mặt.”
“Cậu…”
Hứa Bác Văn nắm tay của cậu, Lâm Huyên cảm giác mặt mình càng đỏ hơn, “Làm gì vậy?”
“Cậu chạm vào xem.” Hứa Bác Văn cầm bàn tay của cậu đặt xuống phía dưới vai trái của y, Lâm Huyên phát hiện trái tim dưới lòng bàn tay kia giống như đang muốn nhảy ra ngoài.
Lâm Huyên đột nhiên cảm thấy hô hấp khó khăn, rụt tay về, nói: ” Ngày, ngày mai còn phải đi làm, tôi muốn đi ngủ.”
Hứa Bác Văn chưa kịp nói xong hai chữ ngủ ngon, Lâm Huyên đã như con chuột bỏ chạy trở về phòng mình, nhào lên giường, ôm chăn, trái tim đập thình thịch, mạch máu trong cơ thể đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-gia-la-tho-hao/87389/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.