Lâm Huyên từ trên giường đứng lên ra khỏi phòng, trong phòng bếp bày một bát mì lớn, cho thêm rất nhiều nguyên liệu, ngửi thấy mùi hương thơm phức, điều này làm cho cậu nhớ mì Hứa Bác Văn nấu, cũng là loại hương vị này.
Lâm Huyên ăn mì, thấy thời gian đã khuya, lập tức thúc giục, “Mẹ, đã khuya rồi, mẹ đi nghỉ ngơi trước đi, bát này lát ăn xong con khác tự rửa.”
“Buổi trưa hôm nay ngủ hơi nhiều, còn chưa buồn ngủ.”
Ngày thứ hai của trung thu, Lâm Huyên cùng ba mẹ ra ngoài đi dạo phố, dùng tiền mua cho ba mẹ ít đồ. Hai ông bà khăng khăng từ chối không muốn cậu bỏ tiền, bảo cậu giữ tiền lại sau này còn lấy vợ.
Đi dạo cả buổi sáng, buổi trưa ăn cơm Lâm Huyên liền rảnh rỗi ở trong nhà, sau khi ăn xong ngồi nói chuyện với ba mẹ một chút tình hình gần đây, di động vang lên âm báo tin nhắn.
Hứa Bác Văn: Trung thu vui vẻ
Lâm Huyên: Cậu cũng vậy.
Trung thu ngày thứ hai, Lâm Huyên vốn định là ăn cơm tối xong mới chậm rãi từ nhà trở về, nhưng lúc xế chiều đột nhiên quyết định trở về.
Xách theo bánh trung thu cùng ít đặc sản quê mẹ Lâm cứng rắn nhét vào, Lâm Huyên về tới nhà trọ, trong nháy mắt mở cửa, đầu tiên là nhìn thấy một vị mỹ nữ tóc vàng trong phòng khách.
Lâm Huyên sửng sốt, Hứa Bác Văn đeo tạp dề bưng vài đĩa món ăn từ trong phòng bếp đi ra, trên khuôn mặt có tia vui vẻ, “Tôi còn tưởng cậu rất muộn mới về.”
Vẻ thất thần trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-gia-la-tho-hao/87388/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.